Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2009

Hỉ, nộ, ái, ố xung quanh bát cháo của con

Mặc dù đã hai mốt tháng rồi, nhưng tình hình ăn cơm của Khoai không mấy khả quan, giờ thì cơm nhè, cháo lắc. Mỗi lần ăn cơm thì thật là như đi đánh trận. Khi đọc những mẩu chuyện bi hài  về cho con ăn, cười lăn cười bò mấy nhóc không chịu ăn nhà phải làm đủ kiểu, nào là bà ngoại phải buộc tóc lên cao, ngồi đu lên cái ghế ngoài bancông, thỉnh thoảng lại nhảy choi choi để cháu cười và ông tranh thủ đút được một miếng, nào là lúc chuẩn bị ăn bố nổ sẵn xe, đèo con đi một vòng xung quanh chung cư rồi về đút được một miếng, cứ thế cho hết bát cháo có khi cũng hết cả bình xăng, đấy là còn may nếu mà hôm nào con beautiful thì thật….Lúc đấy cười vì thấy còn may vì Khoai chịu ăn. Nhưng bây giờ có lẽ đã đến lúc góp mặt  vào cái list dài những bà mẹ có chuyện bi hài xung quanh bát cháo cho nó xôm tụ. Đơn giản như trưa nay, cơm nhè, cháo lắc. Lắc chưa đủ còn lấy tay bịt cả miệng . Trang cho ra ngoài vườn ngồi ăn cho thay đổi không khí, gõ nồi gõ niêu chán quay sang gõ bát gõ chảo mà chẳng chịu ăn.  Nhìn thấy ruồi dưới sân Khoai kêu lên ruồi kìa, Trang đập đi. Trang bảo, Khoai ầm đi, chị đập. Thế rồi, cô Thắm dưới sân lò cò đập ruồi, cháu trên tường hoa, đung đưa cái chân khoái chí nhưng cháu kiên quyết không ăn thêm miếng nào nữa. Cái chuyện nhử một mẩu bimbim một miếng cháo giờ cũng hết hiệu nghiệm rồi, đút cho con một miếng thịt vào mồm con chịu nhai, thì mẹ phải nín thở, một mắt giả lơ liếc về phía khác, một mắt liếc về phía con xem có chịu nuốt không, nuốt được một miếng thì như nở hoa trong bụng.
Mọi người bảo, không có mẹ ở nhà con ăn ngoan lắm, nhưng hôm nào có mẹ thì bữa đó rất lười và cù nhầy, chạy linh tinh khiến cả nhà theo được cũng đứt hơi. Thế nên nhiều hôm đi về muộn, đúng tầm con ăn thì mẹ len lén vào bếp ngồi vì sợ con phát hiện ra, con ăn xong cũng là lúc mẹ xuất hiện ở cửa. Như hôm qua , mẹ cũng phải lỉnh xuống bếp nấu cơm để con ở trên nhà, ăn gần xong thì con chợt nhớ đến mẹ thế rồi cũng nước mắt chực ra và gọi toáng mẹ Thục ơi. Nhìn cái bụng tròn vo thật thích, nếu không bị đi ngoài đợt này là Khoai cũng lên được vài lạng đấy. Dù giờ mẹ cũng AQ  theo câu của mẹ Tít Bờm :nuôi con có phải lấy thịt đâu mà tính cân tính lạng. Nhưng nhìn con lớn, có da có thịt vẫn thích hơn là khi đếm được cả bao nhiêu cái  xương sườn(khi nhìn thấy con nuy 100% , ôm cái gối ngủ, bố còn bảo Khoai trông giống nhái nữa đấy)

Con còn có trò rõ ràng không bị oẹ nhưng lại ngoác cái mồm ra oẹ , nên lại phải vội vàng đút vào miếng bimbim. Dù biết là giả vờ nhưng nhiều lúc thót cả tim, vì thế con có buồn ngủ ngoác miệng ngáp ngủ là đã sợ run rùi. Ăn xong được thì mẹ thở hắt ra còn mọi người trong nhà thì thở phào nhẹ nhõm. Quả là sợ cái hội chứng máy xay sinh tố này quá cơ. Em thề em hứa em đảm bảo nếu em có tập hai em sẽ cai cái máy ấy từ sớm và em sẽ cho con em ăn cơm từ sớm muốn mần răng thì răng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét