Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

Bác Thành là ai?

Tối, con trai nghịch, bố Khoai nói: Khoai ngồi yên không bác Thành vào giờ, bác Thành ơi vào uống nước. Mẹ và chị Trang trong bếp cười sằng sặc vì bố “lạc hậu”quá. Chị Trang còn bảo: chú còn mời bác Thành vào uống nước nữa cô ạ.
Đã từ lâu, Khoai đã không còn sợ bác Thành nữa rồi bố Khoai ạ. Chẳng chịu update gì cơ, giờ Khoai á, Khoai sợ bố thôi, chẳng thế mà sáng nay Khoai vứt đồ chơi, mẹ nạt không được, bà bảo đợi tối để bố về cho một bài nghe ngay. Hihi. Con trai phải biết sợ bố chứ nhỉ.
Nhưng bác Thành là ai mà Khoai đã từng sợ thế, bác có họ hàng gì với nhà mình không nhỉ? Đã ai gặp bác chưa?
Miêu tả về bác chút nhé :bác tên Thành, đàn ông, tuổi tác không biết, mặt mũi không biết, ở đâu không biết nốt. Bác đến nhà mình chưa? Chưa. Đã ai gặp bác chưa? Chưa.
Nhưng Khoai đã từng sợ bác lắm, chẳng thế mà chị Trang đã mấy bữa cho Khoai ăn hết chỉ nhờ doạ bác Thành đấy, ăn đi,há miệng, đút, bác Thành ơi, Khoai ăn rồi há miệng, đút. …
Bác Thành , chẳng ai trong nhà mình quen bác cả. Chỉ đơn giản một chiều, Khoai đang ăn, với màn lắc đầu nguây nguẩy,nhè cháo, không chịu mở miệng, ngoài đường có người đàn ônng đi qua, Khoai hơi sợ một chút, thế là chị Trang bảo, ăn đi không bác vào, chị bịa ra cái tên Thành để gọi. Từ hôm đó, khi ăn cứ mang bác Thành ra doạ, nào là ăn đi, không bác vào, bác Thành ơi, bác Thành à. Khoai sợ lắm, ăn ngoan. Thế đấy, chẳng có bác Thành trong đời thực, bác cũng chưa từng đặt chân đến nhà ta. Giống như khi xưa, bố mẹ đã từng sợ ông ba bị, mẹ mìn, hay anh An sợ chú công an mà thôi
Nhưng…chỉ được chưa đến nửa tháng…giờ Khoai  không còn sợ bác nữa. Nhờn thuốc rồi, Bác đến nhanh và đi cũng nhanh nhỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét