Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Cây và đời người

Một cơn gió chợt thổi qua làm những chiếc lá xà cừ già rời cành chao nghiêng xuống đường trông như một đàn bướm vàng nghiêng mình trong nắng mai. Nhìn thật đẹp. Cái hàng xà cừ ở đường Láng không biết đã bao tuổi rồi nhỉ, có khi hơn cả tuổi mình. Những con đường mà mình đi làm, hay đi học đều có nhiều cây và mình thích chọn đi những con đường như thế dù đôi khi cũng hơi mua đường một tí. Nhưng có sao đâu, một chút gió mát trên đầu, một chút man mát nơi da mặt và bóng mát của cây toả trùm lên khi ta đi xe qua thì không gì mua nổi. Trước chưa lấy chồng mình thường đi đường Linh Đàm, đường đó mới mở được mươi năm, cây chưa đủ lớn để gọi là cổ thụ, cũng không quá nhỏ để không cho mình một chút bóng mát, thích hơn là có đầm Linh Đàm rộng mêng mông hơi nước mát thổi qua da mặt thật thích. Hai bên được trồng chủ yếu là  phượng và bằng lăng nên vào mùa hè trông giống một thiếu nữ mới lớn thích mặc áo hoa loè loẹt một tí, sặc sỡ một tí nhưng nổi bật.
Chán nhất có lẽ là đoạn đường Giải Phóng, thoảng hoặc có vài cái cây còi cọc, lẻ loi, bơ vơ trước các khối bê tông nhà cửa và cái nóng hầm hập của mặt đường. Đi lên đoạn Đại Cồ Việt thì tím ngắt bằng lăng, vàng sữa dâu gia xoan…Đoạn này có lẽ đẹp nhất là vào mùa xuân khi bằng lăng khoác màu vàng mơ của lá mới. Toàn một màu vàng mơ rất ấn tượng. Các em này đẹp thêm cũng bởi đứng đằng sau là các bác cổ thụ ở Đại học Bách Khoa, hay ở công viên Lê nin đối diện. Ở đó , có một cây Hoàng Lan đến tháng chín tháng mười lại thả hương thả hoa xuống đường làm người qua ngây ngất. Cứ đi đến đoạn đường này, hai vợ chồng lại bắt đầu làm thơ con cóc, mỗi người làm một câu, đọc xong, đi hết đoạn đường hai vợ chồng cười ngất ngư nhưng chẳng nhớ nổi một câu thơ nào cả.
Trước đây cơ quan còn ở Lý Thái Tổ, đi xa hơn nhưng được cái toạ lạc ở một nơi rất đẹp,đường toàn cây to, những cây ngót nghét dăm chục tuổi, cao lớn, sum suê, khuôn viên cơ quan cũng nhiều cây lớn, có con tắc kè thi thoảng cất tiếng gọi tha thiết (ở đấy làm gì có bạn nào mà gọi cơ chứ,không cẩn thận vào hũ bây giờ). Nơi đó giờ đã đi vào hoài niệm của không ít người trong cơ quan, ai trong lòng cũng vấn vít một chút nhớ thương về chốn cũ. Dù gì nơi đó có người cũng đã làm việc hơn 30 năm, thế hệ trẻ thì nhớ một kiểu khác chủ yếu bởi xung quanh có nhiều hàng quán ngon hoặc có Bờ Hồ, cây xanh, ghế đá cho các đôi thỉnh thoảng dạo quanh.
Sau này cơ quan lại chuyển về Hàng Chuối khoảng ba năm. Đây là một biệt thự cũ thời Pháp chắp ghép thêm một khối nhà mang dấu ấn những năm 80 . Phòng làm việc của mình ở tầng 3, cửa sổ mở ra đằng sau một ngôi biệt thự hình như bị bỏ hoang nhìn trông rất lành lạnh ,rờn rợn như có ma. Ngôi nhà đó hình như không có người ở từ lúc cơ quan mình chuyển đến cho đến lúc bị đập đi xây thành khách sạn. Đằng sau có một cây nhãn to, cành lá sà sát cửa sổ, đến mùa hái quả chỉ việc với tay là lấy được. Trên tầng bốn có cái “vườn treo”  xinh xắn trồng nhiều lưu ly,cái ngày biết tin có Khoai, buổi sáng vẫn còn hì hụi đi trồng hoa mười giờ. Chỗ đó cũng sắp bị đập đi xây mới. Không biết có giữ lại được cây nhãn không nhỉ. Hay cùng số phận với cây nhãn ở đằng sau mất thôi.
Bây giờ cơ quan đã chuyển lên Kim Mã Thượng, phòng ốc đẹp, nhưng thiếu mầu xanh, cái con phố nhỏ, đến cây nhỏ còn hiếm chứ đừng nói đến cây to. Buổi sáng đi làm thôi thường tranh thủ ngắm cây cho đỡ thèm mầu xanh. Đường Láng rợp mát xà cừ, Nguyễn Chí Thanh thì lại mát xanh màu cỏ. Đây là một trong những con đường có những đoạn phân cách đẹp nhất Hà Nội. Dù chẳng có bóng mát nhưng nhìn cũng đỡ nhức mắt phần nào. Đẹp nhất là  hàng cau vua cứng cỏi, hay mấy cụm cọ đứng tạo dáng nghiêng nghiêng rất điệu đàng ở phố Liễu Giai.
Ngày xưa, sở thích là trồng cây và chơi với trẻ con. Bây giờ, thì khác rồi, mình đã có hai cái “cây” quan trọng trong đời một to lớn toả bóng chở che , một đang lớn để mình chăm sóc, nâng niu. Cả hai đều mang đến cho mình những phút giây hạnh phúc. Tạ ơn Trời Phật con cũng không mong gì hơn thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét