Qua Big C một đoạn thì đường xấu khủng khiếp, mình cứ nghĩ đường Láng Hoà lạc chắc phải đẹp lắm, phẳng lì, trơn mướt , xe cứ thế mà bon. Hichic.. Mà hình như hôm nay tất cả mọi người đều muốn đến thiên đường hay sao vậy, đường đã xấu, lầm trong bụi, trong ổ gà, ổ voi, thậm chí ổ khủng long, đi xe ô tô không sao, nhà nào đi xe máy qua đường này ai cũng nặng thêm được vài lạng. Đường xấu, đông, ùn ứ..Ì ạch mãi thì cũng tới nơi. Hichic. Thiên đường đây rồi, đường vào chưa trải xong, lác đác hàng cau vua mới trồng xác xơ phơi mình trong cái nắng rát. Lụi cụi xuống xe, thất thểu bước thấp bước cao vượt qua con đường đang làm để sang thiên đường. Thôi thì ráng chịu, đi đến thiên đường mà, nó cũng phải vất vả tí, chắc sẽ rất vui, ở nhà hai vợ chồng còn định ở chơi cả ngày.
Ấn tượng đầu tiên đó là có quá nhiều bảo vệ , kiểm soát vé ở cửa ra vào, người nào mặt mũi cũng đằng đằng nộ khí. Sau một hồi quanh co cả nhà cũng đã đi vào trong. Đã hơn 9giờ, nắng đã chói chang. Ấn tượng thứ hai đó là toàn bê tông, không có nhiều cây, và toàn mới trồng, muốn có bóng mát phải đợi 5 năm nữa. Trước khi đi đã đọc và nghe mọi người than rầm trời, nhưng bởi vì mình vốn có tính lạc quan…..nên vẫn hớn hở đi
Nhìn toàn cảnh từ ngoài cổng thì chẳng có gì đặc bịêt, một cái thuỷ cung giống như trong Nha Trang đang xây dựng dở chắc còn lâu mới xong, một cái bánh xe quay giống công viên nước nhưng nhỏ, đơn giản và xấu hơn rất nhiều. Đi theo cái mái che treo đầy hoa vào trong thì có các khu vui chơi, tất cả đều rất nhỏ, dân tình nắng quá nên cứ thấy có cái cái mái vẩy ra là lao vào ngồi cho mát, nắng như thế này ai có thể chơi được mấy cái trò ếch nhảy với đu quay nên mấy cái trò điện tử có vẻ rất đông các nhí ở trong và các mẹ ngồi như dân tị nạn ở ngoài.
Bố Khoai mới view một cái đi đến kết luận là nên tìm khu ẩm thực và tiêu cho hết cái xấp phiếu ăn rồi về.Định cho Khoai chơi ô tô đụng, vì Khoai khoái xe và trò này có mái che mát mẻ nhưng tiếc rằng ý định bất thành vì Khoai chưa đủ tuổi. Theo tiếng gọi của cái dạ dày, cả nhà đội nắng theo biển chỉ dẫn đến khu phố cổ và khách sạn vì mẹ Khoai nghĩ chắc đây là khu ăn uống.Trời, khu phố cổ đây ư, nghe nói nhiều, nào là phục dựng công phu, theo nguyên mẫu, gợi nhớ đến Hà Nội cổ kính vv và vv. Một dãy nhà kéo dài mấy bước chân, khoan hãy bàn đến kiến trúc vì không có chuyên môn nhưng ấn tượng đầu tiên là nó cứ điêu điêu, vô hồn, vô cảm thế nào ấy,( không giống với cảm giác khi đi thăm phủ Thành Chương, cũng là phục dựng, hoặc sưu tầm từ khắp các miền quê nhưng thấy nó rất thật, thật đến từng viên gạch lát, gạch xây). Điêu hơn là có mấy cô mặc áo xanh đỏ phất phơ lượn đi lượn lại với gánh hoa giả có một dúm lơ thơ, một chú kéo cái xe tay trải nhung đỏ chót và cái áo chú mặc đúng kiểu người nghèo. Một chú khác thì tấp tểnh cầm cái ba toong đi lại nghênh ngang ra dáng trưởng giả học làm sang nhưng cái áo chú mặc nhuốm màu thời gian cùng một vài cái phi thời gian . Thôi không bới móc tiếp nữa vì còn tỉ thứ lệch tông không lại bị bố Khoai mắng. Ăn nhỉ, ở đây có cái quán chè nên cả nhà nhao vào. Gọi 2 cốc chè mà họ gọi là chè thưng, ăn nhàn nhạt vì lõng bõng đá, đang ăn thì chủ quán đến đòi tiền. Mất hứng quá , thảo nào vào đây ấn tượng đầu tiên là chẳng thấy thực khách nào cười nói, bởi nắng nóng hay bởi chè vừa dở vừa chát (20 ngàn một cốc).
Đi thêm mấy bước chân đến cuối dãy có biểu diễn chèo, bố Khoai lượn vào xong buông một câu đã đến màn xin tiền chưa. Cũng không xem hết nên không biết, chắc là không vì họ kinh doanh cơ mà. Lượn ra ngoài chụp cho con mấy kiểu ảnh vậy.
Hai bố con Lang Mít và Khoai
Ngắm phố mới dưới mái che
Con trai tạo dáng
Rời cái gọi là khu phố cổ cả nhà quay ra tìm khu ẩm thực. Lại một hành trình đội nắng, Cũng chẳng buồn ngó ngắm mấy cái vườn phong lan với vườn bướm nữa. Qua chỗ có một chút bóng mát, Hai mẹ con tranh thủ tạo dáng vài kiểu
Ở khu ẩm thực, khách muốn ăn trước tiên phải đổi tiền sang vé với đủ các mệnh giá. Cái này cũng tiện. Cả nhà đi trong lời chào mời ngọt ngào, đi qua một dãy bố Khoai hùng dũng tuyên bố đây là cơm bụi trong con mắt hình viên đạn của các đầu bếp, sang dãy đối diện, cả nhà gọi vài món. Có món nem của bể rất rẻ 27K 5 cái nhưng tiền nào của ấy, đừng tưởng hình dáng giống nem Vincom hay Nem vuông mà tưởng bở, toàn rau là rau rời rạc nhạt nhẽo, phi qua hàng thịt. Gọi cho Khoai bát cháo gà, lại màn dậm doạ, nịnh nọt, đe nẹt được một bát con. Ăn xong thì cũng là lúc dân tình sau một hồi chiêm ngưỡng quay về ăn uống ngày một đông. Thôi về thôi, đã đủ mệt và chán rồi. Mẹ Khoai năn nỉ thế nào bố Khoai cũng không buồn vào ngắm cái khu làng nghề ở đối diện khu ẩm thực (trông có vẻ được nhất ở đây), cả nhà lại lếch thếch đi về , lại bắt đầu chuyến hành trình rock xuyên màn bụi quay về nhà.
Tóm lại, rút ra mấy bài học thực tiễn( ảnh hưởng sau khi kết thúc môn triết học):
- Đừng tin vào quảng cáo. Muốn đến thiên đường Bảo Sơn chắc phải đợi 5 năm nữa khi đường sá xây xong, khi công viên hoàn thiện, cây cối có bóng mát, khi các dịch vụ vận hành tốt hơn. Tạm thời đó bây giờ là Hoả Diệm Sơn.
- Đừng có lạc quan, kinh nghiệm của những người đi trước là quý báu, tốt nhất là hãy luôn luôn lắng nghe, nhanh nhanh mà hiểu.
- Nên tìm chỗ chơi cho cả nhà vừa túi tiền lại có không khí trong lành, thế nên công viên Thủ Lệ, công viên Lê Nin, bảo tàng Dân tộc …là những lựa chọn lành cho cái túi tiền nhất, đỡ bị đau tim hay dạ dày.
Có thể kinh nghiệm còn nhiều, thôi cứ đi và trải nghiệm nếu bạn muốn thử cảm giác một ngày ở thiên đường.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét