Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009

Con xin lỗi bố

Hôm nay là ngày của các ông bố, nhớ đến làm cho con càng buồn hơn khi bố vừa mới ra đi mãi mãi đúng được một tuần. Bố ơi, dù giờ con có nói gì, làm gì thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, nhưng dù muộn con vẫn muốn xin lỗi bố ngàn lần Trên đời này có lẽ người bố yêu nhất là con , con biết điều đó, rất, rất rõ. Nhưng khi con có gia đình rồi, con cứ mải chắm chúi vào cái gia đình riêng của con mà ít ngó ngàng đến bố, kể cả những lúc bố đã nằm liệt đó mòn mỏi , kiệt dần sức lực. Con là người duy nhất trong nhà có lỗi với bố. Bố yêu, thương, kỳ vọng vào con nhất nhưng con đã làm được gì để báo đáp. Con cũng chỉ biết nói rằng nước mắt chỉ có chảy xuôi mà thôi. Một tuần nay con luôn sống trong tâm trạng day dứt và luyến tiếc. Giá như và giá như. Nhưng sự thật là bố đã đi mãi rồi , trước đây nếu ai hỏi con liệu có thế giới linh hồn, liệu có cõi vĩnh hằng.. con không ngần ngại trả lời ngay lập tức rằng có . Nhưng bây giờ con lại đi hỏi mọi người  liệu có một thế giới tâm linh như thế tồn tại không. Con nhận được khi thì những câu trả lời nghi ngờ, khi thì những câu trả lời khẳng định. Con chỉ mong là có, có một thế giới như thế tồn tại để bố có thể an lạc ở đó. Bố không phải là ra đi mãi mãi mà chỉ là đang đi chơi Bồng lai, đang  “hạc giá vân du” chốn nào đó mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét