Tối thứ Sáu đợi mãi đợi hoài mà chưa thấy mẹ về để còn được đi ra ngoài nhà văn hoá tổ. Tớ nghe nói là tối nay sẽ phá cỗ. Đợi mẹ về giải thích từ này mới được. 7 giờ rưỡi thấy mẹ phi như tên về nhà, tớ hớn hở reo vui lao về phía mẹ nhưng rồi thấy em Nghé diện váy điệu chuẩn bị đi phá cỗ tớ liền quên mục đích ban đầu mà chuyển hướng di chuyển về em. Rồi thì tớ cũng quên em luôn khi thấy một đoàn các chị dang đuổi nhau ngoài ngõ, bỏ lại em Nghé tớ chạy theo các chị. Mẹ tớ vào nhà chưa được nửa phút đã nghe mẹ Nghé gọi tớ í ới liền chạy ra, phi hết tốc lực đuổi theo. Bình thường có lẽ mẹ chạy chắc chỉ hơn voi dạo bộ một tí thôi, nhưng chẳng hiểu sao hôm ấy chạy nhanh thế. Nhưng đuổi kịp tớ và các chị thì mẹ cũng thở ra cả mũi cả tai. Thế rồi mẹ vác tớ về dù tớ ỉ ôi và chống đối mạnh. Về nhà mẹ dụ tớ thay áo đẹp rồi đi, nhưng rồi, chỉ kịp thay cho tớ cái quần tớ đã vác cái đèn ông sao hớn hở lao đi phá cỗ.
Ôi đông quá, và cỗ đã được dọn ra, thật đông vui.
Vì mải nhìn các anh chị chạy nhảy nên tớ tưởng cỗ chỉ có bưởi nên tớ chỉ chực có cơ hội là lao ra chơi mà không ngồi yên.
Thế rồi mẹ dậm doạ và mách với bà Loan. Bà đưa tớ đến bàn và chỉ cho tớ thấy. Giờ tớ mới thấy là thật nhiều kẹo. Hihi. Tớ ngồi ngoan bên mẹ bên bà ăn bánh. Nhìn tớ háo hức với thạch que này.
Rồi thì có cả bố đi làm về rẽ vào.
Các anh chị phá cỗ thật nhiệt tình, tớ cũng nhiệt tình không kém vì đây là lần đầu tiên tớ được phép ăn… bánh kẹo thoải mái bởi mẹ đã tạm rỡ bỏ hàng rào ngăn cấm nhập khẩu.Trong khi đó thì Nghé lại khóc nhè.
Vì thế nên khi phá cỗ xong xuôi, tớ ôm cả một bọc tướng trước bụng bánh kẹo mang về để phá cỗ với em, trong khi bà và chị Trang đi trước chưa kịp vào nhà nói với bố mẹ ra đón tớ , đón quà, thì tớ đã rẽ ngang vào nhà Nghé, thả một lô bánh kẹo ra chiếu.
Hai anh em cùng phá cỗ. Mẹ tớ được dịp gửi luôn tớ ở đấy nhờ bố mẹ Nghé trông. Tớ cũng chẳng hiểu sao, một lúc sau em í khóc ré lên , còn mẹ em í cười , mẹ tớ chạy sang thì thấy cô ấy bảo em đút cho anh kẹo anh cắn vào tay em. Thế à, hichic, chắc tại tớ…mải ăn.
Cả nhà cười lăn cười bò mãi, sáng hôm sau bà nội bảo tí nữa ra xin lỗi Nghé, anh nhỡ mồm. Rồi mọi người lại cười. còn Nghé, hôm sau thấy tớ không thấy í ới chỉ trỏ gọi nữa mà giơ cái ngón tay ra chỉ về phía tớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét