Có một bác tacxi, thỉnh thoảng lại mời em đi. Xe bác đi bằng động cơ song túc và lắc lắc hai bên, không phanh, không còi nên bác phải liên tục kêu tít tít thay còi. Hôm nay em bị ốm ở nhà nên bác ý mời em dạo một vòng. Vừa vất vả leo lên, ngồi cho gọn gàng, vừa vặn cái xe thì bác ấy lại bảo em xuống để bác chạy đi đổ xăng. Bắc cứ dặn đi dặn lại là đứng ở đây, bên này đường chờ bác quay lại, cẩn thận ghê cơ. Bác đưa em từ phòng khách vào bếp, em đòi xuống để em còn đi đổ nước măng luộc. Em đang đần mặt suy nghĩ thì bác bảo phải trả tiền. Em móc túi khum khum đưa bác ít tiền không khí. Một lúc sau bác lại mời em từ phòng bếp ra phòng khách. Khi bác lắc lắc đưa em ra, qua cái cột xém tí bác cho cái đầu gối của em vào nên mặc dù không dám nói chuyện vì sợ phát tán virus Rubella em vẫn phải ối á kêu lên để bác tránh đường. Thấy em kêu bác sướng lắm cười khanh khách và khuyến mại cho em bằng cách quay vào rồi lại quay ra lần nữa. Thêm lần này thì em sợ rồi. Em đứng phắt lên bảo bác ý là “Em xuống đây không đi nữa, sợ lắm”, bác ấy bảo em: “Ơ, tiền đâu”. Hihi, em lại phải rút tiền không khí khum khum đưa vào cái tay bé xíu xinh xinh của bác ý. Bác ấy cũng không quên móc túi trả lại em tiền thừa.
P/s: Cả chiều bác ấy rất khoái chí với việc xưng hô bác bác cháu cháu với em. Hóa ra bác ấy dạo này ở trường đang học...đóng kịch. bác ấy bảo hôm qua bác đóng là xe cứu hỏa. Mà ôm cái eo cảu bác ấy thích ghê cơ, nhưng mà nó mà đầy đặn hơn thì tốt nhỉ, giống như eo của bố bác ý.
P/s: Cả chiều bác ấy rất khoái chí với việc xưng hô bác bác cháu cháu với em. Hóa ra bác ấy dạo này ở trường đang học...đóng kịch. bác ấy bảo hôm qua bác đóng là xe cứu hỏa. Mà ôm cái eo cảu bác ấy thích ghê cơ, nhưng mà nó mà đầy đặn hơn thì tốt nhỉ, giống như eo của bố bác ý.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét