Em đã nhìn thấy viễn cảnh của em, hay phải ung sủ, hay phải đứng ra giảng hoà cho hai đứa con trai một lớn, một bé. Đứa nhỏ nước mắt ngắn, nước mắt dài, mặt phụng phịu, miệng mếu xệu chạy đến nép bên mẹ gọi : Mẹ ơi, anh…Hụ hụ, lại tranh giành đồ chơi , anh chưa đủ lớn để nhận ra vấn đề là phải nhường em, còn em thì cũng không phải vừa, đòi không được thì giật phắt lấy: của em chứ. Lạy trời đấy là viễn cảnh của em mấy năm sau . Ai bảo em cực kỳ thích thú với việc sau này nhờ trời cho em thêm một nhóc cu nữa.
Nhưng bây giờ thì em có thực tế hiển hiện và thỉnh thoảng vẫn xảy ra cho em bước đầu làm quen và tập dượt.
Anh An và Khoai, thỉnh thoảng lại có chiến sự xảy ra. Anh An đã chán với vai trò làm anh luôn bị bà bắt nhường em Khoai đã hùng hồn tuyên bố: Cháu không thích làm anh nữa.
Em Khoai thì cũng không vừa, đòi bằng được cái Khoai thích, mà đôi khi cũng không hẳn Khoai thích , chỉ là cái ý muốn muốn tư hữu vậy thôi. Giành không được thì Khoai mếu máo chạy đi tìm đồng minh giúp đỡ.
Anh An dạo này cũng người lớn lắm, biết nhận thức rằng mình phải nhường nhịn, nhưng nhiều lúc anh chàng cũng thích trêu chọc em .
Thế là…
Ô, cái viễn cảnh của em đấy anh à , tại vì em thích con trai, tại vì chỉ khi đó đương nhiên em là hoa hậu….nhà.
Anh An và Khoai, thỉnh thoảng lại có chiến sự xảy ra. Anh An đã chán với vai trò làm anh luôn bị bà bắt nhường em Khoai đã hùng hồn tuyên bố: Cháu không thích làm anh nữa.
Anh An dạo này cũng người lớn lắm, biết nhận thức rằng mình phải nhường nhịn, nhưng nhiều lúc anh chàng cũng thích trêu chọc em .
Ô, cái viễn cảnh của em đấy anh à , tại vì em thích con trai, tại vì chỉ khi đó đương nhiên em là hoa hậu….nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét