Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2010

Tiêu điểm tháng thứ 28

Tớ đã hai tám tháng tuổi. Cân nặng và chiều cao của tớ không hề thay đổi theo chiều hướng đi lên trong nhiều tháng nay. Nhìn vào biểu đồ tăng trưởng  bạn có thể thấy nó giống như cái biểu đồ của thị trường chứng khoán. Có lúc đã leo đến đỉnh – 14 kí nhưng cũng có lúc nó rớt đánh ầm một cái chạm đáy suy dinh dưỡng, ngoi ngóp nín thở cũng lên được tí. Và giờ thì mẹ tớ không thèm quan tâm nữa. Dù thỉnh thoảng nhấc có nặng hơn tí thì mặt nở như …cái bánh bao.
Tiêu điểm trong tháng này là vấn đề ngôn ngữ. Thỉnh thoảng tớ có nói một số câu mà hiểu chết liền thật đấy nhưng mỗi ngày là một sự ngạc nhiên nho nhỏ cho cả nhà. Ví dụ như chiều nay, tớ gọi mẹ: mẹ ơi, ra Khoai bảo này, Khoai nói thầm này. Thế rồi thầm thầm thì thì như buôn bạc giả, mẹ gật gù sung sướng khiến bà cũng thắc mắc cười hỏi Khoai nói gì thế.
Về từ vựng, mỗi ngày thêm một số từ, một số cụm từ, vốn từ của tớ tăng lên hàng ngày, càng đi chơi thì vốn từ càng tăng lên.
Về ngữ âm, có thể nói đây là  yếu điểm. Đó là một vấn đề được gia truyền. Bố tớ ngày xưa nói ngọng. Anh An rất hay trêu tớ: Khoai ơi hát bài đi cọc về là đi cọc về đi. Các từ bắt đầu bằng chữ Đ là bị tớ bỏ đi phụ âm đầu một cách không thương tiếc. Mẹ cũng bó tay.
Về ngữ pháp, tốc độ học các cấu trúc ngữ pháp của tớ có tốc độ chậm hơn. Nhưng có thể nói là có nhiều câu làm cả nhà bất ngờ vì không biết học từ lúc nào.
Xe ô tô, vẫn luôn là đam mê thường trực của tớ, chỉ khác là giờ tớ mang cả đam mê đó vào cùng giấc ngủ của tớ. Tớ một bên và các em xe ôtô một dãy dài bên cạnh. Nửa đêm tỉnh giấc tớ vẫn còn hỏi mẹ ôtô đâu và thường sờ vào đúng là các em ấy tớ mới yên tâm ngủ tiếp.Tết, tớ ngủ rất ngon lành, bây giờ đi học mẹ tớ phải đánh động lôi tớ dậy.
Tháng thứ hai tám tớ cũng bị một trận sốt sình sịch vào 28 tết, đến sát giao thừa có 10 phút thì giảm và khỏi. Lạ thật, hạn gì còn đuổi tớ đến tết không tha thế không biết. Mấy hôm tớ sốt, mẹ vừa làm cơm vừa thương tớ vì tớ ngồi như con chó con ngoan ngoãn ở phòng ngoài không quấy mẹ. Tớ chỉ thích ăn phở mà tết thì lấy đâu ra phở, 30 tết, mẹ chạy xe khắp nơi không có phở, đang đi tự nhiên thấy mùi phở ở đâu bay lại. May quá còn có hàng mở muộn. Buồn cười, tết cô ấy chỉ bán cho bát phở không người lái vì lười làm.
Tàm tạm vậy thôi nhỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét