Đến nay, Khoai đã đi học được gần hai tháng, học ít và nghỉ nhiều, học một ngày cũng chỉ được có hai tiếng đến hai tiếng rưỡi là lại về nhà. Song đã có rất nhiều sự thay đổi làm bố mẹ vui mừng.
Ngôn ngữ phát triển rất nhanh cả về từ vựng và cấu trúc câu . Hát được rất nhiều bài mới.
Thấy nhiều bạn đi lớp thì ỉ ôi nỉ non đến nửa năm vẫn chưa xác định được tinh thần, riêng Khoai trộm vía rất ngoan và biết nhé. Không khóc lóc , không nài nỉ không đi học, đi học rất ngoan và có tinh thần tự nguyện, có hôm hứng chí đòi đi học nhưng đi muộn không được vào, có lẽ vì thế nên từ hôm đó đến giờ toàn dạy rõ sớm. Có hôm rất ngạc nhiên và thích thú vì trời mưa sầm sì, chị Trang vẫn trùm áo mưa bế Khoai đi học. Khoai nép vào chị và nhìn chăm chú xuống đường thấy lấp lánh toàn nước là nước, ngạc nhiên quá.
Đầu tuần, tối, bố mẹ và bà đi đám cưới , chị Trang khoe ở nhà Khoai tự xúc cháo. Hôm qua chị hớn hở khoe ở lớp đã tự xúc cháo ăn rồi, thấy bạn bên cạnh quẹt quẹt bát là ăn vội ăn vã để xong, suýt ngẹn(nghe đến đây mẹ thương lắm, và mẹ có thể tưởng tượng ra lúc đó). Ăn được bát rưỡi cháo. Sáng nay, đưa con đến lớp cô cũng khoe vậy. Mẹ mừng và tự hào lắm lắm. Mẹ cũng có ý định tập cho con thói quen tự xúc nhưng không ngờ là con trai đã học rất nhanh như vậy. Trộm vía tỉ tỉ lần nhé.
Đi nhà trẻ Khoai cũng bộc lộ sự mạnh mẽ của một bạn trai. Anh ấy túm lấy áo của bạn nữ và kéo. Mẹ không hiểu là tại sao Khoai lại không thích các bạn nữ và nhường nhịn các bạn nữ. Ở nhà mỗi lần đi xe lắc anh lại lẩm bẩm: đâm em Nghé này, đâm em Nghé này. Hịhị, làm mẹ mất công giảng giải , khá tốn sức mà đến giờ vẫn thế thôi. Hông hiểu,mẹ chỉ biết đùa bảo bố: anh này không dại gái đâu.
Đấy là những cái đẹp và không đẹp ở mức độ có thể chấp nhận được, còn những cái không đẹp thì đây này con trai này:
Thứ nhất là dạo này hay mè nheo quá, nũng khiếp quá, như hôm qua anh thức dậy giữa đêm và nức nở khóc lóc, đến sáng bố còn hỏi lại hàm ý như mẹ có ngược đãi gì anh ấy không mà anh ấy nức nở vậy.
Thứ hai là đi ngủ thì phải có sự phối kết hợp nhiều ban ngành và nhiều thủ pháp nhiều nguyên tắc quá đi mất. Nào là có khi phải có cả bà hoặc có bố, nào là phải kể chuyện cổ tích theo đơn đặt hàng của anh đại loại những chuyện như: ngày xưa có một ô tô bố Bảo, ngày xưa có một ô tô chú. Nhiều lúc tưởng đứt hơi đến nơi vì phải kể cái chuyện đó thật dài- một câu truyện chưa được phép kết thúc khi anh chưa ngủ. Mẹ không thể chốt hạ câu chuyện bằng : Câu chuyện mẹ kể đến đây là hết rồi. Nếu chốt sớm quá anh lại gắt lên: Ngày xưa có một ô tố chú, hụhụ, lại phải kể từ đầu. Chưa kể đến là phải có một số nguyên tắc khi đi ngủ như bà không được nói to ở phòng ngoài, nếu anh ấy nghe được, biết bà chưa ngủ thì sẽ không ổn tẹo nào, sẽ có một cuộc biểu tình đòi ngủ bên phòng bà. Nếu có anh An và bác Huyền thì cũng không được nói to vì anh lại đòi ra chơi với anh. Có hôm bác và anh muốn anh ấy đi ngủ đã phải giả bộ đi về nhà, gọi taxi, anh đoàng hoàng rồi anh mới lên phòng đi ngủ.
Bonus thêm mấy chuyện của anh.
Anh lon ton vào xem chị Trang bơm nước, thấy chị lấy cái tô vít chọc chọc anh cất giọng rất gia trưởng : Không được nghịch tô vít bố Bảo, không là phết mông đấy. Nói là làm lon ton chạy đến phết mông chị.
Bác Cơ lôi con E 72 mới coóng của bác ra xem, Khoai đang ăn cháo nhìn rất nhanh và la lên : điện thoại bố Bảo, của bố Bảo. Bác và chị Trang lăn ra cười vang cả nhà, chắc lúc đó vẻ mặt của anh rất buồn cười .Lúc sau ăn cơm tự nhiên thấy anh như nhớ ra cái gì, lao về phía bác, rất nhanh túm và lôi cái điện thoại ra bằng được mặc dầu mọi khi có quý bác lắm lắm thì cũng chưa dám nghịch cái gì của bác cả : điện thoại bố Bảo. Khi đưa ra hai cái điện thoại, anh nhìn và mẹ không thể miêu tả nổi cái trạng thái cảm xúc khi phát hiện ra sự nhầm lẫn của anh như thế nào. Đúng là thần giữ của.
Ngôn ngữ phát triển rất nhanh cả về từ vựng và cấu trúc câu . Hát được rất nhiều bài mới.
Thấy nhiều bạn đi lớp thì ỉ ôi nỉ non đến nửa năm vẫn chưa xác định được tinh thần, riêng Khoai trộm vía rất ngoan và biết nhé. Không khóc lóc , không nài nỉ không đi học, đi học rất ngoan và có tinh thần tự nguyện, có hôm hứng chí đòi đi học nhưng đi muộn không được vào, có lẽ vì thế nên từ hôm đó đến giờ toàn dạy rõ sớm. Có hôm rất ngạc nhiên và thích thú vì trời mưa sầm sì, chị Trang vẫn trùm áo mưa bế Khoai đi học. Khoai nép vào chị và nhìn chăm chú xuống đường thấy lấp lánh toàn nước là nước, ngạc nhiên quá.
Đầu tuần, tối, bố mẹ và bà đi đám cưới , chị Trang khoe ở nhà Khoai tự xúc cháo. Hôm qua chị hớn hở khoe ở lớp đã tự xúc cháo ăn rồi, thấy bạn bên cạnh quẹt quẹt bát là ăn vội ăn vã để xong, suýt ngẹn(nghe đến đây mẹ thương lắm, và mẹ có thể tưởng tượng ra lúc đó). Ăn được bát rưỡi cháo. Sáng nay, đưa con đến lớp cô cũng khoe vậy. Mẹ mừng và tự hào lắm lắm. Mẹ cũng có ý định tập cho con thói quen tự xúc nhưng không ngờ là con trai đã học rất nhanh như vậy. Trộm vía tỉ tỉ lần nhé.
Đi nhà trẻ Khoai cũng bộc lộ sự mạnh mẽ của một bạn trai. Anh ấy túm lấy áo của bạn nữ và kéo. Mẹ không hiểu là tại sao Khoai lại không thích các bạn nữ và nhường nhịn các bạn nữ. Ở nhà mỗi lần đi xe lắc anh lại lẩm bẩm: đâm em Nghé này, đâm em Nghé này. Hịhị, làm mẹ mất công giảng giải , khá tốn sức mà đến giờ vẫn thế thôi. Hông hiểu,mẹ chỉ biết đùa bảo bố: anh này không dại gái đâu.
Đấy là những cái đẹp và không đẹp ở mức độ có thể chấp nhận được, còn những cái không đẹp thì đây này con trai này:
Thứ nhất là dạo này hay mè nheo quá, nũng khiếp quá, như hôm qua anh thức dậy giữa đêm và nức nở khóc lóc, đến sáng bố còn hỏi lại hàm ý như mẹ có ngược đãi gì anh ấy không mà anh ấy nức nở vậy.
Thứ hai là đi ngủ thì phải có sự phối kết hợp nhiều ban ngành và nhiều thủ pháp nhiều nguyên tắc quá đi mất. Nào là có khi phải có cả bà hoặc có bố, nào là phải kể chuyện cổ tích theo đơn đặt hàng của anh đại loại những chuyện như: ngày xưa có một ô tô bố Bảo, ngày xưa có một ô tô chú. Nhiều lúc tưởng đứt hơi đến nơi vì phải kể cái chuyện đó thật dài- một câu truyện chưa được phép kết thúc khi anh chưa ngủ. Mẹ không thể chốt hạ câu chuyện bằng : Câu chuyện mẹ kể đến đây là hết rồi. Nếu chốt sớm quá anh lại gắt lên: Ngày xưa có một ô tố chú, hụhụ, lại phải kể từ đầu. Chưa kể đến là phải có một số nguyên tắc khi đi ngủ như bà không được nói to ở phòng ngoài, nếu anh ấy nghe được, biết bà chưa ngủ thì sẽ không ổn tẹo nào, sẽ có một cuộc biểu tình đòi ngủ bên phòng bà. Nếu có anh An và bác Huyền thì cũng không được nói to vì anh lại đòi ra chơi với anh. Có hôm bác và anh muốn anh ấy đi ngủ đã phải giả bộ đi về nhà, gọi taxi, anh đoàng hoàng rồi anh mới lên phòng đi ngủ.
Bonus thêm mấy chuyện của anh.
Anh lon ton vào xem chị Trang bơm nước, thấy chị lấy cái tô vít chọc chọc anh cất giọng rất gia trưởng : Không được nghịch tô vít bố Bảo, không là phết mông đấy. Nói là làm lon ton chạy đến phết mông chị.
Bác Cơ lôi con E 72 mới coóng của bác ra xem, Khoai đang ăn cháo nhìn rất nhanh và la lên : điện thoại bố Bảo, của bố Bảo. Bác và chị Trang lăn ra cười vang cả nhà, chắc lúc đó vẻ mặt của anh rất buồn cười .Lúc sau ăn cơm tự nhiên thấy anh như nhớ ra cái gì, lao về phía bác, rất nhanh túm và lôi cái điện thoại ra bằng được mặc dầu mọi khi có quý bác lắm lắm thì cũng chưa dám nghịch cái gì của bác cả : điện thoại bố Bảo. Khi đưa ra hai cái điện thoại, anh nhìn và mẹ không thể miêu tả nổi cái trạng thái cảm xúc khi phát hiện ra sự nhầm lẫn của anh như thế nào. Đúng là thần giữ của.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét