Lớp học có ba cô, các cô đều đã có tuổi và rất dễ mến. Hôm đó chỉ có hơn 20 bạn đến lớp. Khoai vừa bước chân vào lớp đã có bạn tiến đến làm quen rồi nhé. Cũng có bạn mếu máo khóc nhè nhưng đa số là ngồi ngoan trên ghế.Lớp học rất ấm mặc dù không có điều hoà. Bà và mẹ ngồi một lúc thì lén lút rời khỏi đó. Khi mẹ bước chân ra khỏi lớp, mẹ thấy lòng nặng trĩu về đến nhà thì thấy bà cũng chẳng cười, chắc bà cũng lo và xót con lắm . Trên đường đi làm mà lòng mẹ cứ vấn vương , nửa mừng con đã lớn, đã đi học, nửa lo lắng không biết con sẽ thế nào khi đã quen được bảo bọc trong tay mẹ tay bà , cứ thế mẹ khóc. Thật buồn cười. Mẹ chia sẻ tin vui con đi học với tất cả những đồng nghiệp mẹ gặp. 11 giờ 20 mẹ gọi về nhà vì hôm đó con sẽ chỉ đi học nửa buổi, chiều trường sẽ tổ chức 20-11, bà cười và bảo bà đón từ lúc 11 giờ rồi. Thấy bà, Khoai mếu máo chứ không khóc đâu, các cô bảo ngoan lắm, ăn được bát cháo và trớ ra một tí. Chiều mẹ về thì Khoai lờ lớ lơ mẹ . Đến tối thì không chịu đi ngủ với bố, cứ nằng nặc đòi mẹ và bố lúc đó chẳng tâm lý tẹo nào lại mắng Khoai mới lạ chứ. Bố vốn không ưa nhõng nhẽo ỉ ôi mà.
Hôm sau, bà nội đi dự lễ kỷ niệm 20-11 ở trường, mẹ đưa Khoai đến lớp, mẹ chỉ ngồi tí thôi và các cô đón con để mẹ đi làm. Cô bế con sang phòng khác dỗ con nín khóc. Đi ra khỏi lớp, mẹ chỉ mong cái cửa sổ đó có một lỗ hở để mẹ nhìn vào xem con thế nào. Thật may , mẹ đã tìm thấy một cái rãnh nhỏ, mẹ ghé mắt vào nhìn thì thấy con đang trên tay cô và không khóc. Trưa, mẹ ra đón con vì muốn con ngủ ở nhà được lâu hơn. Mới ghé cái đầu vào cửa sổ. cô đã nhìn thấy và bảo về đi , ngoan lắm, ở đây cho quen cô đi. Mẹ ngó mãi mới thấy con đang ngồi nhìn các bạn trải giường ra ngủ, đã có bạn lăn ra ngủ từ lúc nào rồi. Cô nói thế nên mẹ yên tâm ra về. Chiều bà đón con từ ba giờ sau bữa ăn chiều. Về nhà con còn uống sữa nữa. Khi mẹ về thì con cứ bám mẹ nhằng nhẵng. Tối ,con đòi mẹ cho con đi ngủ bằng được. Sau hai ngày đi học thì đã có kết quả bước đầu rồi. Con hát to hơn, nói tròn vành rõ chữ hơn. Cái này mẹ biết chứ, đối tượng ngâm cứu của mẹ mà. Tuy nhiên, bám mẹ và nũng mẹ nhiều hơn, hình như khi bước chân vào môi trường mới, lạ lẫm và tự lập nhu cầu kết nối tình cảm với mẹ mạnh hơn thì phải.
Hăm hở đến trường
Cái mặt bí xị vì ngã đau, lại còn tưởng nhầm được đi xe bố Bảo
Bạn mới
Lạ lẫm, bỡ ngỡ
Mẹ ở trường
Và con còn cả một hành trình dài còn ở phía trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét