Mặc dù bố là dân IT nhưng bố không quan tâm nhiều đến những cái gọi là blog, mẹ thì chỉ thích viết trên giấy (và một bí mật nữa là mẹ mù tịt về những cái này) nên Khoai chưa có một cái blog. Blog này là mẹ mầy mò viết cho Khoai, với hy vọng sau này một lúc nào đấy khi con lớn lên, con đọc nó. Mẹ hy vọng con sẽ đọc đầy đủ, đọc để hiểu được những chặng đường mà con, bố, mẹ đã đi qua, những cảm xúc, những sự kiện đã xảy ra, và trên tất cả con là tình yêu lớn nhất trên đời này của bố mẹ. Bây giờ Khoai đã được 19 thang tuổi rùi, Một ngày không biết bao nhiêu lần Khoai nghe mọi người trong nhà nói: ghét Khoai lắm, ghét quá đi cơ. Mà ghét thật đấy, ghét những lúc đi chơi vừa xuống xe Khoai đưa bàn tay bé xíu nắm lấy cái mũ bảo hiểm của mẹ đòi giúp mẹ cởi mũ, việc này mọi khi là bố giúp mẹ vì mẹ đang bế Khoai, mà cái móc thì khó mở. Mẹ ghét lắm những lúc vừa về đến nhà Khoai đã chìa bàn tay bị bỏng ra cho mẹ thổi, mẹ cũng ghét lắm khi Khoai nhoài người hai tay bé xíu vươn ra nói một câu thật dễ thương "bế bế, bế con". Ghét lắm khi Khoai nghe tiếng động ầm ĩ ở đâu là chạy vội vào núp bên cạnh mẹ nói sợ lắm, Mẹ ghét lắm khi mẹ đi làm Khoai của mẹ ê a từ mới học"mẹ...làm...thịt cá" , vì bây giờ không có bố ở đây chứ nếu không Khoai sẽ đọc tiếp "bố....làm thịt cá". :) đó là câu trong bài : mẹ đi làm từ sáng sớm, dậy thổi cơm, mua thịt cá đấy Khoai yêu ạ.. và cuối cùng là bí mật của từ "ghét" nhà mình. Đó là do anh An(mr Cờ ) nói với bà nội Khoai: bà ơi , ghét là yêu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét