Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Entry viết ngày 22/5

Mỗi ngày đi làm về, lại được nghe kể một vài “chiến tích” của Mr Khoai, các câu chuyện xoay quanh các phát ngôn trong ngày . Ví dụ hôm qua bà kể ông bị ho, Khoai quay ra gọi cô Thắm: Thắm ơi, đờm ông, hay thấy nước sôi Khoai chạy vào gọi: Thắm ơi, sôi này. Sáng nay đang ngồi bô chị Trang đến định trông Khoai cho mẹ đi chợ, Khoai nói rất nhẹ, Chị Trang, ra, ý cậu cả chỉ muốn mẹ thôi, đang ngồi thì cậu lại bảo: mẹ ơi, boi. Mẹ chẳng hiểu boi là cả cúi xuống hỏi con. Boi là gì, Khoai chỉ vào cái tay bị bỏng đang phải bôi nghệ và nói mẹ ơi, boi này. À bôi tay chứ gì. Khổ quá, ngoại ngữ này thì cũng chịu mặc dù mẹ dạy tiếng Việt nghe quen với giọng lơ lớ của của sinh viên nước ngoài rồi đấy, mà có hiểu đâu.
19 tháng , Khoai đã nói được một ít rồi, nhưng mà Khoai thân mến ạ, hơi chậm đấy. Có khi ghép được câu dài như chuần bị ăn cơm thì Khoai lon ton chạy vào mâm : ăn cơm thôi, ăn cơm xong chuẩn bị đi ngủ quay ra bà: chúc ngủ ngon, quay sang Trang: Chị Trang ơi, bình.
Mấy hôm nay lười ăn lạ, chỉ được một nửa , dù đã khá cương quyết chỉ cho Khoai ngồi ăn một chỗ thôi , nhưng giờ thì Khoai chạy show khắp nhà, ,sang bên nhà cậu Đức, ra cả cổng ai đi qua chị Trang lại bảo: ông ới, xem Khoai giỏi này, được một miếng, bà đi qua lại bảo: bà ơi, xem Khoai giỏi này, được miếng nữa…..Miếng võ, ăn đi không bác Thành đấy hết hiệu nghiệm rồi. Sáng nay chị Trang bảo, cháu cũng hết cách rồi.Ừ, cô còn bó tay cơ. Có lẽ sau một thời gian ăn kiểu có khoai tây nghiền ở trong Khoai chán rồi cũng nên, hihi. Cháo sáng nay chị Trang nấu , mẹ nếm khá ngon thế mà cô Thắm vừa thông báo, được có nửa thôi đấy.
                          
DSC00068.JPG
  


            Khoai và bạn KHoai
                         
DSC00054.JPG

Khoai hồi cuối tháng 3
Bữa tối nào mẹ đi học, cả nhà ăn cơm, Khoai ngồi rất ngoan, không quậy, còn hôm nào mẹ ở nhà thì anh í chạy, bốc thức ăn, nghịch….ai đe cũng không nghe. Chuyện, tớ có mẹ ở đây rồi, đe là tớ nhè ngay, mà tớ nhè hay lắm, tớ sẽ chăm chú nhìn người nạt (quan sát đấy) sịu cái mặt xuống, sau rồi tớ mếu cái mồm một tí, nhếch lên tí nữa, rồi có sự hỗ trợ của âm thanh nữa. Thế là….ai cũng lại cuống quít, dỗ dành. Hồi đầu, cái sự nhè của tớ cũng kéo dài phết(hơn 1’ một tí), nhưng bây giờ vì  biết hiệu quả của nó rồi nên tớ chỉ cần 30 s thôi. Sáng hôm qua, Khoai định ăn vạ, mẹ đã nghiêm mặt lại, nhìn con rất chăm chú, không nói gì cho đến cả  giai đoạn khóc ra nước mắt, mẹ còn định đứng lên, để Khoai đó. Khoai sợ quá chạy lại, ôm mẹ , không nhè nữa, lại còn tảng lờ gọi chị Trang ơi bằng cái giọng đến là yêu.
Hôm qua Khoai sang nhà bà Hải chơi, bác Dũng thích lắm, bảo để bác bế cho lây nào. Khoai ngồi chơi ở ghế rất ngoan, bà Hải cho gói bimbim, Khoai cầm ở tay, lúc về thì đưa trả lại. Tốt, thế là con còn nhớ bài của bà nội đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét