Đã xưa xửa xừa xưa mẹ chẳng viết máy cái tổng kết tháng cho chàng đơn giản vì không có gì đặc biệt lắm. Vẫn ăn như cũ, ngủ như xưa. Chàng có lớn hơn một tí, biết hơn một tí, vẫn chạy huỳnh huỵch từ nhà ra ngõ, vẫn dẩu mồm lên không chơi với mẹ nữa khi mẹ bảo về nhà, vẫn phải nịnh nọt cho chơi Ipad mới xong được các nhiệm vụ cần tiến hành. Hôm qua cô giáo cho tập tô ở lớp, thấy các bạn đang hí húi còn chàng ta đã chạy loanh quanh rồi. Mẹ thấy hơi buồn vì chàng chẳng chăm học chi lắm, nhưng cô bảo chàng tô xong rồi. Nhận bức tranh ở tay cô thấy cũng đầy đủ các đường nét cả, chịu khó tô kín cả tờ. Thế mà ở nhà nịnh nọt rồi xoay sang dử mồi mới được một bức. đến mức mẹ chán rồi chả thúc ép. Nhưng phải học, học để tạo tính cẩn thận tỉ mỉ chứ chàng ơi.
Chàng lúc nào cũng quấn lấy bố, cái gì cũng bố là nhất. Đợt về quê dịp 30/4 mẹ giao tất cả việc chăm nom chăm sóc chàng cho bố. Kệ cho hai bố con bánh đa bánh đúc với nhau. Hehe, thật là nhàn quá cơ. Cái cách chàng nói chuyện với bố khác hẳn cách chàng nói với mẹ, lạ thế chứ, tỉ như xin xỏ cái gì, thì chàng sẽ nhẹ nhàng: hay là…thế nọ, hay là..thế kia; hoặc như chàng đưa ra gợi ý luôn không cần phải suy nghĩ.
Trước đây, ngược lại với bố rất mềm mỏng, cái gì cũng chiều chàng thì mẹ lúc nào cũng xiết chàng vào kỉ luật thép, mẹ hay quát chàng thế nọ thế kia. Thì nay, bố hay dậm doạ chàng phết mông, có những cuộc cách mạng chính xác là nổi dậy của chàng bị dập tắt từ trong trứng nước (khẩu khí của bố). Còn mẹ lại xoay qua mềm mỏng, ngọt nhạt với chàng, xoa dịu chàng. Đúng với cảnh người đấm kẻ xoa. Phải thành thật mà nhìn nhận rằng làm bố mẹ bây giờ phải tỉnh táo và khôn ngoan hơn biết tiến biết lui như một nhà khoa học, nhà quân sự, nhà gì nữa chả biết. Tỉ như hôm qua, chàng rủ mẹ chơi cá ngựa, được một vài lần reo quân tử tế còn lại chàng vất lung tung , mẹ nói lại lao vào đánh mẹ, mẹ quay qua võ khóc tu tu xem chàng có động lòng không. Chẳng thấy xi nhê gì, mẹ mắng chàng không được chơi thế nữa. …bla bla một hồi thì chàng lăn ra khóc nhưng nào có nước mắt . Mẹ đi ra khỏi phòng thì chàng chặn cửa không cho ra và đứng ở cửa khóc. Để chàng ở trong phòng một mình một lúc, lúc quay vào thấy chàng mặt phụng phịu: Mẹ biết lỗi của mẹ chưa?
Mẹ có lỗi gì? Mẹ quát con.
Thế mẹ xin lỗi con.
Thế con biết lỗi của con chưa
…Thế hai mẹ con mình ôm hôn nhau thắm thiết nhé. Kết thúc bằng cảnh hai mẹ con chàng ôm hôn nhau thắm thiết và rút ra các bài học.
Hè này chàng không học ở trường, mẹ gửi chàng qua nhà cô Láng. Nguyên nhân đầu tiên là do trường không nhận các đối tượng hai và ba như chàng trông hè, chỉ nhận đối tượng 1 là con em trong quân chủng. Sau rồi , phụ huynh phản đối dữ quá, trường lại học như thường nhưng chia lớp. Nhưng mẹ vẫn thích gửi qua nhà cô vì dạo này dịch dã dữ quá. Mỗi tội xem ti vi hơi nhiều, thấy thuộc hết các phim hoạt hình chiếu trên Bibi, từ giáo sư dừa trong rô bốt trái cây, anh chuối 1 anh chuối hai đến Đô rê mon..
Dạo này chàng thích cái trò điểm danh lắm, mẹ bắt được sóng lên mẹ cho anh chơi trò điểm danh, mẹ cũng không thuộc nhiều lắm chỉ nhớ đến Gia Hưng, Chí Nguyên, Quang Minh, Thu Giang, Phương Liên. Nhắc đến Thu Giang và Phương Liên mới nhớ chuyện này. Chẳng là mẹ thử xem đến tuổi này quan niệm về bạn gái thế nào vì thấy các mẹ hay kể chuyện con trai đã có khái niệm rất rõ yêu quí bạn gái nào ở lớp. Mẹ hỏi: Thu Giang với Phương Liên bạn nào xinh hơn? Thu Giang đẹp hơn. Ôi, đã có khái niệm đẹp cơ đấy. Nửa tiếng sau, khi chàng đang ngồi ăn bánh cuốn thì có tiếng gọi: Khoa ơi. Chàng mặt mũi đúng kiểu ăn bánh bơ đội mũ phớt nhé. Đi một đoạn rồi mẹ hỏi: Ai đấy? Thì sáng con bảo rồi còn gì.
Chàng lúc nào cũng quấn lấy bố, cái gì cũng bố là nhất. Đợt về quê dịp 30/4 mẹ giao tất cả việc chăm nom chăm sóc chàng cho bố. Kệ cho hai bố con bánh đa bánh đúc với nhau. Hehe, thật là nhàn quá cơ. Cái cách chàng nói chuyện với bố khác hẳn cách chàng nói với mẹ, lạ thế chứ, tỉ như xin xỏ cái gì, thì chàng sẽ nhẹ nhàng: hay là…thế nọ, hay là..thế kia; hoặc như chàng đưa ra gợi ý luôn không cần phải suy nghĩ.
Trước đây, ngược lại với bố rất mềm mỏng, cái gì cũng chiều chàng thì mẹ lúc nào cũng xiết chàng vào kỉ luật thép, mẹ hay quát chàng thế nọ thế kia. Thì nay, bố hay dậm doạ chàng phết mông, có những cuộc cách mạng chính xác là nổi dậy của chàng bị dập tắt từ trong trứng nước (khẩu khí của bố). Còn mẹ lại xoay qua mềm mỏng, ngọt nhạt với chàng, xoa dịu chàng. Đúng với cảnh người đấm kẻ xoa. Phải thành thật mà nhìn nhận rằng làm bố mẹ bây giờ phải tỉnh táo và khôn ngoan hơn biết tiến biết lui như một nhà khoa học, nhà quân sự, nhà gì nữa chả biết. Tỉ như hôm qua, chàng rủ mẹ chơi cá ngựa, được một vài lần reo quân tử tế còn lại chàng vất lung tung , mẹ nói lại lao vào đánh mẹ, mẹ quay qua võ khóc tu tu xem chàng có động lòng không. Chẳng thấy xi nhê gì, mẹ mắng chàng không được chơi thế nữa. …bla bla một hồi thì chàng lăn ra khóc nhưng nào có nước mắt . Mẹ đi ra khỏi phòng thì chàng chặn cửa không cho ra và đứng ở cửa khóc. Để chàng ở trong phòng một mình một lúc, lúc quay vào thấy chàng mặt phụng phịu: Mẹ biết lỗi của mẹ chưa?
Hè này chàng không học ở trường, mẹ gửi chàng qua nhà cô Láng. Nguyên nhân đầu tiên là do trường không nhận các đối tượng hai và ba như chàng trông hè, chỉ nhận đối tượng 1 là con em trong quân chủng. Sau rồi , phụ huynh phản đối dữ quá, trường lại học như thường nhưng chia lớp. Nhưng mẹ vẫn thích gửi qua nhà cô vì dạo này dịch dã dữ quá. Mỗi tội xem ti vi hơi nhiều, thấy thuộc hết các phim hoạt hình chiếu trên Bibi, từ giáo sư dừa trong rô bốt trái cây, anh chuối 1 anh chuối hai đến Đô rê mon..
Dạo này chàng thích cái trò điểm danh lắm, mẹ bắt được sóng lên mẹ cho anh chơi trò điểm danh, mẹ cũng không thuộc nhiều lắm chỉ nhớ đến Gia Hưng, Chí Nguyên, Quang Minh, Thu Giang, Phương Liên. Nhắc đến Thu Giang và Phương Liên mới nhớ chuyện này. Chẳng là mẹ thử xem đến tuổi này quan niệm về bạn gái thế nào vì thấy các mẹ hay kể chuyện con trai đã có khái niệm rất rõ yêu quí bạn gái nào ở lớp. Mẹ hỏi: Thu Giang với Phương Liên bạn nào xinh hơn? Thu Giang đẹp hơn. Ôi, đã có khái niệm đẹp cơ đấy. Nửa tiếng sau, khi chàng đang ngồi ăn bánh cuốn thì có tiếng gọi: Khoa ơi. Chàng mặt mũi đúng kiểu ăn bánh bơ đội mũ phớt nhé. Đi một đoạn rồi mẹ hỏi: Ai đấy? Thì sáng con bảo rồi còn gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét