Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Bố-mẹ-con và cuộc sống

Giỗ bố lần hai rồi, đã được hai năm rồi. Hồi bố mới mất, ấn tượng của mình luôn là hình ảnh hồi bố còn khoẻ mạnh, lúc nào cũng vui vẻ. Lúc nào mơ cũng thấy bố khoẻ mạnh phương phi.Thời gian gần đây thì khác..cảm giác cái lạnh lúc bố ra đi vẫn ám ảnh mình mãi mãi. Mong bố nơi suối vàng được an lạc. Tha lỗi cho con gái còn nông cạn bố nhé. Chỉ mong rằng cái triết lý cõi vĩnh hằng và an lạc của nhà phật là có thật, có thật bố nhỉ, và bố đang ở đó.
Mẹ mỗi ngày lại già đi, kém minh mẫn và năng động hơn xưa. Thấy buồn thế không biết, con cái lớn rồi, như con chim đủ cánh đủ lông, chẳng nhớ về cái tổ đã ấp iu mình bấy lâu. Mình đã ba ba tuổi rồi, 28 tuổi mình mới đi lấy chồng, bố mẹ bảo bọc mình suốt bao năm, mình lớn lên từ ngôi nhà ấy, bởi những bàn tay củabố mẹ mình, nhớ những hôm mùa đông cả nhà ngồi nấu mì bằng cái bếp cồn bé tí, ấm áp vô cùng.
Mỗi ngày mình ôm ấp con trai của mình, thơm chùn chụt vào cái mông cái má của nó, lại nghĩ đến sau này nó cũng như mình…rồi cũng bay xa
Cuộc sống là những chuỗi lo toan dài dằng dặc, lo cơm áo, gạo tiền, có tiền thì lại lo làm sao để sinh sôi và phát triển không thì uổng cái công mồ hôi trí óc vắt ra để có nó, mọi thứ cứ xoay mòng mòng và vô tận. Lo con cái học hành không bằng bạn bằn bè, lo nếu nó học sớm quá thì sợ sau này nó oải, lo nó chẳng tập trung…vv và vv

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét