Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Bố và con trai

Khoai yêu quý!
Con biết không, con có một ông bố rất tuyệt vời . Hôm nay mẹ đã khóc khi đọc một câu chuyện về tình cha con. Mẹ biết trên đời này có nhiều ông bố tốt, rất tốt. Và bố con là một trong những người bố đó. Bố yêu con, điều đó là đương nhiên. Mẹ biết mẹ đã hơi mắc sai lầm tí khi con mắc lỗi lại bảo: Mẹ không yêu Khoai nữa. Thế rồi, cứ mỗi khi làm cái gì đó mà con nhìn thấy vẻ mặt mẹ và mặt bố không vui, con lại loanh quanh bên mẹ, gương mặt bối rối, căng thẳng ngước lên hỏi mẹ: Mẹ có yêu con không, bố có yêu con không? Trông con lúc đó rất buồn cười và mẹ cảm nhận thấy mặt con giãn ra khi mẹ nói: mẹ yêu, rất yêu. Bố cũng rất yêu con, luôn yêu con.
Bố rất yêu con, tất nhiên không nên so sánh với các ông bố khác nhưng mẹ cảm nhận thấy rất rõ ràng và sâu sắc  điều đó. Mẹ thích giây phút hai bố con nằm bên nhau, bố đọc sách cho Khoai nghe , Khoai loanh quanh đùa nghịch bên cạnh bố. Hay hai bố con ngồi ruỗi chân trên ghế  xem phim…pằng pằng trên HBO. Hai bố con như là bản sao của nhau vậy, bố thích gì thì con thích nấy, từ chuyện ăn uống đến đi đứng. Khi con mệt, bố cũng như ngồi trên ghế nóng, cứ liên tục hỏi mẹ, liên tục nhắc mẹ, rồi thì làm cái này, làm cái khác cho con, mẹ biết bố xót lắm. Nếu như Khoai không nghe lời mẹ, mẹ chỉ nhờ bố một tí là Khoai ngoan ngoãn nghe lời ngay. Bố có một cái uy đặc biệt với Khoai. Sáng nào, đang uốn éo trên giường, chỉ cần bảo Khoai xuống chào bố đi làm là Khoai dậy tắp lự.  Cũng hơi phiền toái tí khi sáng nào cũng phải: Cho con đi một vòng bố nhé. Nhưng cái giọng nói yêu yêu đến thế, ai mà nỡ chối từ.
Con biết không, gia tài lớn nhất bố mẹ cho con đó là tình yêu đi theo năm tháng. Giống như bố mẹ đã được nhận từ ông bà cuả con vậy. Và đấy mới là gia tài quý nhất trên thế gian này con à.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét