Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Tinh thần thể dục

Mẹ béo, bố béo, con thì như cái giẻ khoai, thế mà lại là thành viên tích cực nhất nhà trong sự nghiệp thể dục thể thao - sau bà nội.
Tối, sau khi lôi, lắp được cái máy tập bám một lớp bụi dày và bắt đầu hoen gỉ một số chỗ từ bancông vào nhà thì  anh ấy hì hụi tập luyện suốt cả một buổi tối. Chạy chứ không phải đi bộ nhé. Máy có ba chức năng thì anh ấy tập đến hai, mẹ uốn éo được cái lắc hông cho nó có khí thế, bố thì đi bộ được đúng nửa phút –  cho mẹ chụp xong cái ảnh mai show cho ra vẻ có tinh thần thể thao. Mới có nửa phút thôi thấy bố bước xuống thở phừ một cái.
Cái máy này là một phút ham hố của bố muốn có một thân hình đẹp như người mẫu mua về từ lúc Khoai còn chưa ra đời. Bác Huyền thấy anh An hăm hở tập giống như Khoai hôm qua cũng tậu về một cái. Số phận nó cũng giống cái này. Tiếp tục đắp chiếu chờ thanh lý. Cái máy của nhà mình cũng nằm đấy lâu lâu rồi, bố giao cho mẹ thanh lý. Tối qua cậu Tứ tự nhiên có hứng mang về Vinh. Mừng quá, lôi xuống lắp lắp tháo tháo. Cậu Tứ, dì Hiền sang xem rồi bảo: Thôi, mang về….bancông. Hựhự.
Bà nội bảo cái máy này chính ra mẹ Khoai tập là rất tốt, cho bụng nó nhỏ lại. Hừm, thực ra bụng con mới chỉ bằng cái rá thôi, chứ nhiều người bằng cái…rổ í chứ. Bố Khoai mua máy tập với một ước vọng có một thân hình như người mẫu. giờ thì chả cần  tập, người vẫn chuẩn không cần chỉnh. Vì sao, vì nhờ “tài năng” bếp núc thiên phú của mẹ đã khiến bố từ 65kí còn có 60 kí. Bố chắc chắn phải cảm ơn mẹ. Nhờ có thế thì bố mới mơ màng: Giá như mình cao lên chục phân là chuyển sang làm người mẫu là ngon, khỏi cần làm IT.  Em xem có cách nào không? Khẩu khí của bố đấy, em chả thêm thắt tí tị tì ti nào đâu nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét