Thứ Hai, 7 tháng 6, 2010

Một năm

Bố đi đã được một năm rồi, tính tháng là đã đủ một năm. Đời người nghĩ lại thấy khổ. Lúc được hưởng thì lại phải đi. Mấy hôm nay con nằm ở phòng bố đã từng nằm, ngửa mặt nhìn lên trên trần con thấy thương bố nhiều thật nhiều. Lại trách mình bất nhẫn với bố quá, gần hai năm bố chống chọi với đớn đau, lại thương và phục mẹ đã vững vàng trong từng ấy thời gian. Con biết chả thể làm gì đẻ xin lỗi bố được. Một năm qua, chỉ có những ngày nào con quá bận rộn hoặc có những chuyện gì làm con căng thẳng con mới không nghĩ đến bố. Con tiếc nếu có thể làm lại con sẽ không ích kỷ nhiều như thế bố ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét