Hôm nay đã được năm ngày rồi. Sao lại ngây ngấy sốt nhỉ. Hy vọng là chỉ do viêm họng. Nếu có cái gì đó bất thuờng, thì mình chắc cũng buông xuôi kệ đời vì mình mệt mỏi và buồn quá. Đi trên đường mà chỉ muốn buông tay một cái mặc thế nào thì thế naò. Có lẽ mình đang bị trầm cảm. Nhiều luc scứ phải cười thật to, cười để khoả lấp nỗi mệt mỏi và buồn bực trong người. nghĩ thế thì thật là vô trách nhiệm với con của mình quá. Mà Khoai thì đáng yêu, đáng để mình nỗ lực và phân đấu vô cùng.
Lần thứ hai phải lên cái bàn đáng ghét, cảm xúc cảu mình không nặng nề như khi phải bỏ Tiểu Linh nhưng nó cũng khiến mình rày vò , day dứt, tội lỗi…thế là nước mắt cứ rơi, đời người đàn bà đúng là chẳng sướng gì.
Mệt, mệt đến chi muốn gieo mình chìm vào giấc ngủ dài. Người ta nói một lần saayr bằng bảy lần đẻ. Mà mình thì vẫn phải cố gồng mình lên như bình thường từ thể xác cho đến cảm xúc. Chẳng nói với mẹ nên cũng chẳng thể khóc với mẹ cho nhẹ lòng ra.
Chân tay mình cứ như rã ra, người như trên mây vậy, lại rét vì sốt nữa.
Xin lỗi giọt máu chưa tượng hình của mẹ, mẹ xin lỗi con, con nhé.
Sẽ phải giữ gìn nếu không muốn một lần nữa những đau đớn thể xác và tinh thần hành hạ mình.
Cố lên tôi ơi, vì tôi còn có con tôi cần tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét