Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Hồi hương ký sự

Băn khoăn, nhấc lên đặt xuống chán chê, bố đùn mẹ đẩy , chẳng ai quyết định được việc có cho Khoai về quê hay không. Cuối cùng thì mẹ sau khi phân tích  lợi thiệt đi đến kết luận để Khoai ở nhà cho yên tâm, dù rất muốn cho con về quê thắp hương cho cố. Xem ra đây là một quyết định sáng suốt con ạ ,bởi có  được thoải mái về thời gian đâu lúc nào cũng trong tình thế chạy sô bằng tên lửa đẩy.
Trưa lên tàu, bố mẹ lào xào một lúc rồi lăn quay ra đánh vài giấc ngon lành trong khi bác Huyền vẫn còn đang băn khoăn về chăn hôi cộng thêm tàu lắc làm bác mệt. Vài giấc vì mẹ bị tàu lắc xuôi lắc ngược cái dạ dày đã mất tiêu bữa cơm trưa. Dậy, ăn rồi lăn ra ngủ , dậy, lại ăn. 6 giờ đến Vinh, 8 giờ về đến Đức Thọ. Đường sá rất rộng và sạch đó là cảm nhận đầu tiên mà cũng chỉ có thế bởi đêm bịt bùng chẳng nhìn ngắm được gì.
Sáng hôm sau, mẹ vào bếp cùng các mợ nấu mâm cơm chay cúng cố. Xong rồi ra mộ thắp hương cho cố. Phóng xe đến hết cả lít xăng mà chưa hết cái xã Tùng Ảnh,ặc ặc, hôm sau còn thấy rằng nó rộng hơn thế nhiều. đường rộng và sạch như trải thảm và chính bởi thế nên các xế ở đây phóng tít mù. Buổi sáng không khí rất trong lành và mát làm mẹ nghĩ ngay đến chuyện năm sau cho Khoai về đây nghỉ hè. Nhưng cái dự định dài hơi đó phụt tắt vì bố bảo may mà mẹ về dịp này đấy, chứ mấy ngày trước xem ngồi đâu cũng nóng. Chẳng tin được, thấy buổi sáng ở đây hệt như một buổi sáng trên Mai Châu vậy. Nhưng đến trưa thì nóng thật, nóng nhức cả mắt( thế mà bố còn bảo chưa là gì). Xong lễ cúng bách nhật cho cố, mẹ và bố tranh thủ mọi lúc có thể phóng xe đi khắp nơi. Ra ngắm sông La bên lở bên bồi đang mùa nước cạn

DSC03426 by you.
DSC03425 by you.

Bờ sông với bò hiền lành đang gặm cỏ (thế nên thịt bò ở đây ngon lắm nhé)
Trông rất thanh bình con nhỉ.

DSC03438 by you.

Hoặc đi bộ vài bước chân ra nhà tưởng niệm Tổng bí thư Trần Phú. Không khác một công viên nhỏ là mấy.

DSC03411 by you.

Đường làng rộng và  sạch (chỉ thỉnh thoảng có mìn dẻo và bố vẫn phải nhắc vì sợ mẹ lơ đễnh mải ngó nghiêng ngắm nghía)

DSC03419 by you.

Có cả một cái ao súng tím ngắt

DSC03439 by you.

Ai cũng hỏi sao không cho con về, rồi con lớn bằng từng nào. Đây là cố của con nhé. Cố rất đẹp và vẫn rất minh mẫn

DSC03458 by you.
 
Và tiểu đội các cô của con nữa.

DSC03442 by you.

Bố thì khât khừ bên chai rượu trông hay không

DSC03444 by you.

Ngày thứ 6 ra Vinh, sáng sớm tinh mơ bố đã phải gồng mình đạp xe đèo nửa tạ đằng sau đi đến nhà một người anh kết nghĩa của ông ngoại con quê ở trong này. Nhưng rất tiếc ông đã mất được một năm rồi, bố mẹ cũng chỉ vội vã thắp hương cho ông rồi quay trở về nhà. Trên đường về, mẹ chẳng nhúc nhích tí nào sợ nhỡ bố lại cho đi bộ hoặc bảo mẹ đạp xe một lúc thì…Buổi sáng sớm khung cảnh thanh bình và không khí mát mẻ, bố đèo mẹ đi trên những con đường sạch, phẳng hai bên là những ngôi nhà vườn (đúng nghĩa nhà vườn). Thật lãng mạn con nhỉ, nhưng có lẽ bố chẳng nghĩ vậy đâu. Sau này, con thử đèo nửa tạ đằng sau xem. Chẳng thế về nhà mọi người hỏi xa không bố bảo 5km là ít(híchíc, có hơn 2km thôi nhưng mờ vì đèo thêm gấu ở đằng sau nên mệt bằng đi 5km).
8 giờ cả nhà tạm biệt cố và bà Ca lên đường ra Vinh. Khi đi mang theo một xe chiến lợi phẩm: đậu xanh, đậu đen, lạc, trứng, và một thùng cá tầm 4kg (sau này ra Vinh thêm từng ấy nữa cá thu).
Ra Vinh cả nhà làm một tour chạy sô quanh thành phố thăm bà con hai bên. Trước tiên là thắp hương ở nhà thờ họ Trịnh.Thăm ông bà Thanh Hồng.

DSC03475 by you.

(nhà thờ họ Trịnh ở Vinh)
Sau đó thì qua nhà ông Đường bà Châu nhưng hai ông bà không có nhà, đi tiếp đến nhà hai bác Dũng Hà, nhà bác Ngọc. Rồi đến nhà cố Thụ cố Đào, ông bà Nguyện-Sen
Đúng là chạy sô bằng tên lửa vì mỗi nhà chỉ đến được ba mươi phút rồi đi. Đến trưa thì xong và mọi người lại tiếp tục hành trình đi thăm Cửa Lò một ngày. Chiều hôm sau về Vinh đến nhà ông Chính ăn cơm, soạn đồ, chiều lên tàu ra Hà Nội. Kết thúc chuyến hồi hương nhiều ấn tượng con à.

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009

Tản mạn

Hôm nay VNN tổ chức 40 năm thành lập tạp chí NN. Là dịp để ôn cố tri tân, là dịp mọi người hồ hởi gặp nhau và cảm nhận tình thân đồng nghiệp. Những mái đầu mang dấu ấn thời gian, những khuôn mặt hằn lên năm tháng bên cạnh những khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp. Mọi người rất vui, buổi lễ diễn ra trong không khí long trọng nhưng không kém phần rôm rả bởi các nhóm tám chuyện với nhau. Nếu bố còn sống và nếu trời cho bố khoẻ, chắc chắn bố sẽ đến dự. Không phải bởi vì bố là cán bộ của Viện mà bởi bố cũng đã có hơn chục năm làm việc gắn bó với các công việc của Tạp chí.

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2009

Ngấp nghé tuổi lên ba

Mình đã ngấp nghé tuổi lên ba được nửa tháng rồi mà mẹ vì bận và dạo này bộ nhớ quá tải nên chẳng nhớ để viết cho mình cái sơ kết.
Tháng vừa rồi mình đã cố gắng và nỗ lực rất nhiều để phấn đấu cán đích mốc tăng trưởng lý tưởng tích cực chào mừng sinh nhật. Nhưng lại luôn là nhưng. Mình bị sốt hai ngày mọc răng và sau đó là những ngày liên tục  ậm oẹ nôn trớ. Đến giờ vẫn chưa có tín hiệu khả quan. Và thế là cân nặng lại về đúng như lúc đặt ra mục tiêu.
Về chuyện học hành của mình thì có thể nói rất tiến bộ, hiện tại thì mình đã thuộc lời đến gần hai mươi bài hát(hơn cả mẹ thậm chí có khi còn hơn cả bố ). Dạo này mình có sở thích phối lại các giai điệu theo hướng Rock và một kiểu loại tạm gọi H&H (tức là hát và hét).
Giờ mình còn có vai trò giám sát luôn luôn đi đôn đốc mẹ, bà và chị với các câu hỏi như: mẹ đang làm gì đấy? Bà đang làm gì đấy? Hoặc nhắc mẹ úp cốc khi uống nước xong (nếu mà để mình úp cốc thể nào mình cũng nói trời ơi).
Mẹ thỉnh thoảng lại gây khó dễ cho mình bằng các câu dài ngoằng dài ngoẵng làm mình không thể học kịp dù mình quan sát rất cẩn thận khẩu hình. Bây giờ nếu mình nói mãi mà cả nhà không hiểu thì mình sẽ nói ngay: trời ơi. (mà lại là trời ơi kéo dài dài dài khiến cả nhà cười bò).
Sau hai tháng về quê, bà nội đã ra rồi. Hôm hai bà cháu gặp nhau mình đã hưng phấn hò hét rồi trình diễn các trò để bà xem làm bà cực kỳ ngạc nhiên. Chuyện, mình đã lớn lên rất nhiều sau hai tháng mà lại.
Tạm đặt gạch ở đây đã, mình sẽ viết tiếp cái bản sơ kết này. Đơn giản là vì mình phải đi uống sữa đã. Ơ mà sao hôm nay mình nhớ bố thế, lên giường rồi mà không thấy bố về, hỏi mẹ : Anh Bảo đâu rồi, mẹ nói: Bố Bảo đi công tác rồi.

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

My first kisses

Đây là nụ hôn đầu tiên của mình, nhưng đây chỉ là xã giao thôi các bác các anh các chị và đặc biệt là các em nhé.
Vì em í thơm mình trước


DSC03344.jpg
DSC03363.jpg

Mình đáp lễ thơm lại

Untitled-1 copy.jpg


Bố tớ có vợ hai

Giờ thì ai có vợ hai là chuyện thường ngày ở huyện. Tính toán sơ sơ mỗi tháng ở Hà Nội cũng có đến 3000 bác có “vợ hai” .  Bố tớ cũng vậy . Mặc dù có một thời gian rồi nhưng đến giờ tớ và mẹ tớ vẫn ở trong một tâm trạng khó có thể diễn tả bằng lời. Bây giờ bố đi đâu cũng đi cùng vợ hai dù đôi khi cũng hơi bất tiện trong hoàn cảnh hiện nay và bố chỉ đi với la già khi nào không thể đi được với vợ hai.
Mẹ từ ngày bố có vợ hai rất hậm hực và ghen tị  bởi mỗi tối bố lại ôm máy tính seach thông tin chăm sóc cho vợ hai để mãi khoẻ ,đẹp,chạy tốt,  tối tối online chat chít chia sẻ kinh nghiệm với nhóm các ông cũng có vợ hai như bố, thỉnh thoảng lại đi mua đồ cho vợ hai hoặc đi bơm hơi, bơm dầu.  …Thêm nữa mẹ đang là vợ tự nhiên  thành vợ cả thậm chí có đôi khi còn tưng tức khi bố gọi là gấu giống như cái hội có vợ hai hay gọi. Song, gạt đi mấy cái vụ ghen tị vớ vẩn thì mẹ thật sự rất vui, vui bởi đó là thành quả bố tạo dựng. Vui bởi đó là kế hoạch , mục tiêu mà bấy lâu nay bố cố gắng và nỗ lực thực hiện.. Tớ cũng thế dù lúc đầu tớ vẫn thích mỗi lần đi chơi được đi taxi hơn là đi với vợ hai của bố . Còn bố đương nhiên là rất vui bố nhỉ. Nhưng mà mẹ bảo là mẹ chỉ cho phép “vợ” này thôi bố ạ, “vợ” khác là không được mẹ bảo mẹ là sư tử Hà Đông lai đấy, dữ hơn cả sư tử Hà Đông, thế là sao bố.
Trông bố vui không này

DSC02360.jpg

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

Buồn

Bố đã đi được 100 ngày rồi, nơi bố nằm cỏ đã cao hơn mét, hiu hắt vắng vẻ. Sao mà 100 ngày mà còn thấy lâu thật là lâu bố ạ, bao nhiêu việc đã xảy ra rồi bố ạ. Con cứ thấy thời gian trôi chậm thật là chậm. Con chẳng thể nói hết tất cả những điều con nghĩ, nhưng con thấy mình thật có lỗi. Giờ con chỉ mong rằng nơi cõi âm mà bố đang ở đó bố thật sự có những ngày vui, an lạc. Con còn nhớ Phan Bích Hằng có nói rằng những người ở thế giới bên kia luôn sợ một điều đó là người sống không nhớ đến họ. Bố ơi, có thể ai đó không nhớ nhưng con thì con nhớ nhớ bởi vì con còn có lỗi với bố rất nhiều bố ạ. Con mong bố thực sự được an lạc làm những gì mà bấy lâu bố muốn.

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2009

Hai chú răng xinh

Hì hụi mẹ đẩy, chị đẩy, con rướn cuối cùng cũng lên được cái mốc cân nặng hằng mơ. Nhưng sự thoả mãn của mẹ chỉ tồn tại đúng từ 8 giờ tối hôm trước đến 6 giờ sáng hôm sau, xình xịch con sốt. Mẹ tự trách mình đã thế không cân kẹo, không hí hửng, không khoe. Bố thì trách mẹ cho con tắm nước lạnh quá( oan thế không biết). Kiểm tra thì thấy con trộm vía không ho, không hắt hơi, sổ mũi. Thế là ổn vụ viêm họng . Nhưng sao sốt nhỉ, cái lo lắng nhất là vụ sốt xuất huyết đang bùng phát và khu vực nhà mình là vùng dịch đã có nhiều người bị và có cả người chết. Nguy hiểm quá, mà muỗi thì con bị đốt chi chít ở chân đấy thôi.
Chiều về con vẫn sốt, không cao nhưng cũng không thấp và vì không chịu hợp tác vụ cặp nhiệt nên chỉ có thể ước chừng nhiệt độ mà thôi. Nhưng rồi thấy con đi ngoài xì xoẹt và với kinh nghiệm ở tầm trình lang mót mẹ hớn hở thông báo với cả nhà phỏng đoán có thể …sốt mọc răng .Trong khi các răng cửa thì không sao thì mấy chú răng hàm có vẻ làm cho con đã nhiều lần tiêu hao sức lực quá nào là xì xoẹt suốt 5 tháng cho cái răng hàm đầu tiên và sốt cho các chú tiếp theo. Nhưng… vẫn lo. Lo cái vụ sốt xuất huyết. Cả đêm con vẫn sốt, sáng ra vẫn sốt hâm hấp dù có lúc đã mát hơn. Không yên tâm mẹ quyết định đi Viện khám. Rồng rắn lên viện, rồng rắn đi qua hàng dãy người nhà và bệnh nhi, cũng đến được cái phòng khám. Chú bác sĩ trẻ măng lần đầu chứng kiến một đứa con nít dẫy và đạp hăng như con khi chú mới chỉ đưa cái ống nghe lên nghe phổi . Và để cho chú biết tiềm năng của mình con đã để lại nơi ấy một chút hương thơm mang mùi amoniac. Việc này khiến cho cô điều dưỡng lao ra khỏi phòng tắp lự tìm lao công, còn chú thì cứ liếc đi liếc lại nơi sàn nhà … Không muốn chú phân tâm mà mất tập trung chuyên môn mẹ đành dùng cái quần của con lau sàn nhà. Sau một vài phút hỏi han trình bày chú cho phiếu đi xét nghiệm máu.. Đợi cả buổi sáng cuối cùng cũng có kết quả xét nghiệm. Mọi chỉ số đều đẹp, tiểu cầu chỉ hơi thấp một tí. Chú bác sĩ kết luận sốt virus. Loại trừ được khả năng sốt vi rús nhưng cẩn thận chú vẫn cho cái y lệnh ba ngày sau đi xét nghiệm lại máu.
Thế là  yên tâm.
Chiều, con vẫn lúc nóng lúc mát.
Tối, mát rượi.
Đêm, mát rượi
Trộm vía khỏi rồi. Hihi, thế là sao, thế là hoá ra  không bị sốt virus, thế là chỉ bị sốt mọc răng thôi. Nhiều thế là quá nhưng tóm lại thế là con đã có hai chú răng hàm mới.
Show một số ảnh chụp chuyến shopping sau khi khỏi sốt bù cho chuyến đi Tam Đảo hụt

DSC03219 by you.



DSC03226 by you.

Dù mưa gió bão dông vẫn không nguôi cơn mua sắm (của mẹ)

DSC03231 by you.

Và sự hăng hái ga lăng của con trai.

DSC03238 by you.



DSC03243 by you.
DSC03248 by you.
DSC03242 by you.

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

Nỗi buồn chân ngắn và tham vọng làm giàu

Ngày nào mình cũng bị tắc đường, thấy mệt mỏi vô cùng mỗi khi lê lết được cái thân hình đang trong thời kỳ khó nhọc giảm béo. Thêm nữa cái chân chẳng dài làm mình ngán ngẩm mỗi khi trèo lên con xe cồng kềnh, đường mà tắc thì đúng là khiếp sợ. Khiếp bởi chân chới với không với tới đường, khiếp bởi chẳng may chạm vào cái pô xe của người bên cạnh….Thế mà chẳng biết sao trước chồng khen mình chân dài (hơn chồng) làm mình sướng âm ỉ từ đó đến ngày đột nhiên mình ngộ ra sự thật.
Trước đây mình luôn quán triệt câu châm ngôn mọi con đường đều dẫn đến thành Rome. Cũng bởi quán triệt triệt để mà nhiều lần sau khi hùng hục lao vào những ngõ nhỏ, mình đã phải ngậm ngùi thấy rằng không phải đường nào cũng về nhà hay đến cơ quan. Giờ thì phương châm của mình là chung thuỷ và tuân thủ (70%) dù vẫn biết một giọt nước chẳng thể thành đại dương.
Ngày nào đi qua ngã Tư Sở cũng giật mình thon thót bởi bỗng nhiên có một bác dắt xe chậm dãi thong dong sang đường hay một chị lao vút với tốc độ gắn động cơ. Xem ra mấy cái hầm đường bộ ở nước mình xây chưa đúng thời thì phải. Ngày nó mới khánh thành mình có xuống đó một lần xem nó thế nào, khá rộng và đẹp. Giờ thì chẳng biết ra sao rồi, có lần rủ chồng xuống đó, chồng bảo xuống đó để nghiện nó thịt à. Mà hình như giờ chẳng có mấy người sử dụng nó đúng với mục đích mà nó ra đời. Nếu chỗ đó mà không sử dụng cũng phí của, hay là mình xin phép thành phố cho khai thác một nửa chỗ đó thành quán cà phê , quán ăn còn lại vẫn dành một nửa thoải mái cho khách bộ hành. Ý tưởng lạ, không gian lạ có khi lại thu hút bộn khách, bộn tiền. Không thì mở mấy cái shop dưới đó cũng hay, dân mình vốn thích của độc của lạ, có khi mình sớm thành triệu phú cũng nên, chứ như bây giờ thì đúng là chỉ có thể nằm mơ mà thôi. Không biết có ai có tham vọng prồ như mình không nhỉ.

Tăng gia

Lục tìm được cái  ảnh chụp con lợn đất đầu tiên nuôi cho Khoai, chụp  nó lúc chuẩn bị bị làm thịt.
Đây  là con lợn đầu tiên được mẹ mua về khi mà Khoai còn đang trong thời kỳ trứng nước. Mẹ mua nó vào cái ngày mà mẹ linh cảm là mẹ đã có một em bé ở trong người. Nhưng sau đó thì thất vọng vì chưa có gì để rồi năm ngày sau vỡ oà trong hạnh phúc run rẩy báo với mọi người mẹ đã có một em bé. Mẹ chăm con lợn này khá tích cực, cho nó ăn thường xuyên bằng đủ loại thức ăn. Thậm chí đôi khi mẹ cũng kêu gọi và cả ép buộc bố. Còn nhớ năm đó, dịp Tết 2007 khi mới mồng sáu Tết bố vừa mới đi làm về đến cửa đã thấy mẹ lon xon chạy ra cười rất nịnh nọt nhưng không kém phần gian manh. Hihi, Bắt sóng được cái ý đồ không trong sáng, bố cười khì khì rồi đưa cái sệp tiền mừng tuổi lớn bé nhỏ to có  được trên cơ quan để mẹ nhét lợn. Nhưng chẳng hiểu con lợn đó mẹ cho ăn kiểu gì mà đến Tết 2008 khi hì hụi mổ nó ra(dù rất tiếc vì nó rất đẹp và dễ thương) , kiểm đi kiểm lại lớn bé mẹ con được có ….hai triệu sáu. Híchíc, bố phải bù vào 4 trăm mới đủ ba triệu.Từ đó mẹ bỏ hẳn tham vọng làm giàu bằng con đường chăn nuôi (chăn của bố là chính) dù mẹ vẫn nuôi thêm hai con nữa cho các năm tiếp theo . Đến giờ mẹ vẫn chưa có ý định cho hai chú ấy xuất chuồng, bởi chúng cũng còi cọc như anh lợn đầu tiên.

P1020334.jpg

Thêm mấy cái ảnh con lúc tập lẫy , tập bò

P1020281.JPG

P1020836.JPG

Và lúc hai bố con nằm tâm sự

P1020139.JPG

Yêu yêu lắm con lợn con của mẹ.

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

Hotboy...xóm

Vừa mới ló mặt ra khỏi cửa thì ngoảnh bên trái bà Nghé gọi, ngoảnh bên phải ông Bin gọi. Ôi ai cũng muốn mình sang chơi, ngại thế mà mình thì phân vân đứng giữa hai nhà không biết chọn bên nào. Sang em Nghé điệu đà hay chơi với bạn Bin cùng là nam giới với nhau dễ nói chuyện.
Cái ngõ nhỏ nhà mình rất đặc biệt là nhiều đồng trang đồng lứa với mình lắm. Đến mức cô Thắm ra trông mình có vài ngày đã phải thốt lên với mẹ:Em không thể tưởng tượng có một cái ngõ nhiều trẻ con đến thế. Chỉ riêng cái ngách nhà mình có 9 nhà thì cả chín nhà đều có con hay cháu và tất cả sàn sàn tuổi nhau năm trước năm sau. Trừ anh Minh là sinh viên lớp Năm lớn nhất còn lại là bằng hoặc kém tuổi mình. Có 5  con lợn cả thẩy, một con chuột và một con Trâu đang ẵm ngửa. Trong cánh nam giới thì mình đẹp trai…thứ nhì nhưng hiện mình hơn bạn Bi và Bin vì giờ mình đã có ngoại ngữ dù đôi khi vẫn cần đến thông ngôn, mình có thể vi vu đạp xe ba bánh khắp xóm , mình cũng ăn được cơm trong khi các bạn còn đang oằn mình nuốt cháo, mình cũng đã tự đánh răng nữa, và thỉnh thoảng mình cũng thể hiện khả năng ca hát bằng một vài bài có đầu có cuối mà không có giữa...Đón chào tuổi lên hai mình đã làm được bao nhiêu là việc rồi nhưng bên cạnh đấy vẫn còn có bao nhiêu là “tồn tại”. Như rất hay mè nheo, hay thích tự làm theo ý mình hay đòi đi chơi. Bố còn bảo mình vô tổ chức nhất là cái vụ đầu ra của H2O. Dù sao thì mình vẫn phải cố gắng và nỗ lực hơn nữa vì đơn giản mình là VIP ở nhà và ….hotboy xóm

DSC03175 by you.
DSC03187 by you.

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

Sao xuất ngoại, xuất gia chiếu mệnh

Năm nay mình có sao "xuất gia", "xuất ngoại" chiếu mệnh. Xuất gia ở đây là .... ra khỏi nhà và xuất ngoại là đi...về ngoại. Cộng gộp các lần thì mình đã có hơn 3 tháng xuất ngoại. Bên cạnh đó là không ít các lần xuất gia. Xem ra thì năm nay mình đã xê dịch hơi nhiều. Lại chuẩn bị cho một chuyến xuất gia đến Tam Đảo 2 ngày, và sau đó lại là chuyến hành hương về Hà Tĩnh. Chuyến này thì gọi là xuất...nội .
 Mà lại là chuyến xuất nội đầu tiên sau khi xuất chuồng, í nhầm xuất khẩu, í lại nhầm tiếp ...xuất giá.

Thứ Năm, 3 tháng 9, 2009

Theo bố ra biển

Chuyến đi là một phút ngẫu hứng của bố tớ, vì thế cả mẹ và tớ đều không kịp chuẩn bị cả tâm lý lẫn hành lý.Hehe. Mất khá lâu để có thể chuẩn bị xong thế nên cả nhà lên xe lúc 4h30 chiều, và bắt đầu đi khỏi thành phố khi trời đã bắt đầu vào đêm. Tớ thì khoái chí và hưng phấn vì có anh An, lại có cả bác Huyền, bác Cơ. Nên hết trườn bên này lại ngoái bên kia làm mẹ chóng hết cả mặt. Đến Đồ Sơn 8 giờ tối, tớ ăn tạm bát cháo ngao nấu dạng cơm xuống tí bột đao thành cháo. Chót mất tiền thì phải ăn thôi, tớ cũng cố gắng ăn được bát con. Thế là xong bữa tối, nhận phòng nghỉ, tắm táp xong xuôi lên giường cũng tận 11 giờ tớ mới ngủ.
Chỉ chờ có thế, hai đồng chí bố mẹ bật ngay dậy....đi dạo biển hóng gió. Để tớ ở lại phòng tiếp tục say giấc với chị Trang.
Trong ấn tượng của không chỉ riêng bố mẹ tớ thì biển Đồ Sơn không phải là nơi đáng đi (hehe, vì nước bẩn thôi nhé, đừng hiểu lầm) vì thế có rất nhiều lần có dịp đi nhưng chưa một lần đặt chân tới. Thế nhưng, không như dự đoán biển Đồ Sơn rất đẹp, nước không đến nỗi như phù sa , đường phố rất sạch, không khí trong lành. Sáng sớm, hai bố mẹ tớ đã kịp đi thăm dò thực địa. ăn sáng xong cả nhà ra bãi biển với tâm lý tranh thủ tắm... không mưa.
Mặc dù đây là lần đầu tớ ra biển nhưng trộm vía như anh An nói thầm với bác Huyền là tớ dũng cảm hơn anh. Tớ đã không hề sợ khi xuống nước, thậm chí còn rất khoái chí. Chẳng thế mà về nhà rồi, ai hỏi tớ có đi tắm biển nữa không thì tớ trả lời rất nhanh có ạ. Tắm biển rất thích vì nước rất mát, tớ có thể đạp chân và tay thoải mái chứ không chật chội như cái chậu tắm ở nhà. Thêm nữa nước biển lại có vị giống vị nước mà mẹ tớ hay cho tớ nhúng bàn chải đánh răng mỗi tối.
Một số ảnh của tớ trước biển.
Một chút ngỡ ngàng trước biển

DSC03099 by you.
Ai đứng như bóng dừa, gặm bánh đa ngon thế.

DSC03042 by you.
lúc chưa nhúng nước

DSC03034 by you.
Lúc nhúng nước rồi

DSC03046 by you.

DSC03048 by you.
Seri ảnh hai bố con lội nước và nổi trên nước

DSC03061 by you.
DSC03065 by you.
DSC03062 by you.
Với mẹ

DSC03050 by you.
trong khi anh An tớ

DSC03075 by you.
trong khi bác Huyền tớ

DSC03074 by you.
Vui thật là vui, bonus thêm mấy cái kết quả chuyến tiền trạm từ sáng tinh mơ của hai trợ lý. Là trợ lý bố ngắm bình minh và trợ lý mẹ thì tựa dừa.

DSC03004 by you.

DSC03010 by you.

DSC02992 by you.
Tính hình là không có gì thay đổi vào tuần tới tớ sẽ theo mẹ lên rừng .