Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

Khoai và Nghé

Cứ mỗi khi đi học về đến ngõ, Khoai lại ngó nghiêng sang nhà Nghé xem em ấy có nhà  không, những ngày gần tết trung thu anh ấy càng ngó tợn, ngó để làm gì, ngó để tí nữa anh ấy lại te tái chạy sang khoe cái gì mới mới đèm đẹp mà anh ấy vừa có ạ. Hừ, chắc giống ..tính mẹ. Tỉ như anh ấy vừa có cái xe mới được bác H tặng, còn chưa ấm chỗ, đã bê sang em khoe rồi, oang oang cả ngõ biết anh ấy có xe mới. Hay như hôm qua, anh hớn hở chạy hộc tốc lên nhà, vác cái cặp xuống khoe em, lại còn hỏi Nghé có thích không, để mẹ anh mua cho. Hả,  mẹ anh vừa đi làm về đang mệt lại thêm thấy anh sĩ gái nên khi anh hỏi: mẹ mua cho Nghé cặp nhé bả cáu bảo: Mẹ không có tiền, hay con tiết kiệm tiền mà mua cho Nghé. Anh lập tức: Mẹ có tiền mà. Mẹ anh: Không mà, làm gì có. Anh: Thế thôi.
Tiện thể,  anh thì thầm, hôm qua Nghé đọc thơ không thuộc mẹ ạ. Nghé cũng chẳng vừa: Nhưng anh Khoai đọc thơ bé lắm bác T ạ. Mẹ anh: Thế à. Thế hai bạn đọc lại xem nào? Khoai lanh chanh: Để con đọc bài “Cây dây leo”. Thế rồi, anh hùng dũng đọc bài thơ. Đọc xong bài đến lượt Nghé cũng đọc bài này. Hai bạn đọc xong rồi, Khoai ta đắc chí vì đọc thuộc và to hơn. Khi anh đang định trình bày một bài nữa thì Nghé bảo: Đọc thơ gì mà như cãi nhau. Mẹ anh buồn cười quá, còn anh Khoai chạm vào dây thần kinh sĩ diện, anh bực mình bảo không thèm chơi với Nghé nữa. Hai anh em đứa nào về nhà đứa nấy. Thế đấy, thường là có khoảng 30 % các cuộc gặp gỡ của hai bạn này kết thúc trong bầu không khí như vậy. Nhưng yên tâm mai hai bạn lại: “Anh Khoai ơi”, “Nghé ơi” ngay thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét